Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

PHÔI THAI

 Nguyễn Đặng Tường Vi

Em vẫn nghe anh kể về tuổi thơ
Nơi ễnh ương khóc than mỗi chiều mưa buồn da diết
Vịt chạy đồng gặm vào chân mùa rạ
Đám trẻ chăn trâu đen đúa những miền mơ

Thế rồi em cũng khao khát tuổi thơ
Cho những đứa con phôi thai từ tình yêu cổ tích
Con chúng ta sẽ lành hiền như đất
Sẽ vấp đau nhiều trên mỗi bước đi



Nhưng con chúng ta vẫn sẽ lớn lên
Mạnh mẽ hài lòng với làn da lem luốc
Với tuổi thơ không có đồ chơi đắt tiền hay trường lớp tốt
Chúng tốt nghiệp xuất sắc trường đời

Con chúng ta có đôi mắt sáng của anh
Bàn tay chai sần và đôi chân xương xẩu
Bờ vai mong manh trái tim phụ nữ
Nó sẽ giống anh
Tình yêu của em!

Và tình yêu của em ơi!
Chúng mình sẽ đi qua hết những con đường anh nhé!
Để những đứa con có thể phôi thai thành điểm tựa
Chống cả bầu trời lên xanh thẳm nghe anh!

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Kết quả cuộc thi thơ Bút mới lần 9 - Trái đất xanh

Kết quả cuộc thi thơ Bút mới lần 9 - Trái đất xanh

1 GIẢI NHẤT: 5.000.000 đồng
NGUYỄN BÀNG (An Giang): Trò chuyện với mầm cây (AT 110), Đêm ngồi với sông (AT 115)
2 GIẢI NHÌ: 3.000.000/ giải
   - HUỲNH LỆ ÂN (TP.HCM): Màu của sự sống (AT 110)
   - VĂN THÀNH LÊ (Bà Rịa - Vũng Tàu): Cứ năm mết lại có một cây (AT 112)
3 GIẢI BA: 2.000.000/giải
   - LƯU THỊ CẨM HUYÊN (ĐH KHXH &NV TP.HCM): Khi thiên nhiên ca điệu Rock (AT 110)
   - TRẦN NGỌC MAI (TP.HCM): Nhớ Châu Giang (AT 111)
   - HUỲNH LÂN (Hậu Giang): Đợi em về (AT 109)
7 GIẢI KHUYẾN KHÍCH:
   - PHẠM NGỌC LUYỆN (ĐH Công Nghiệp TP.HCM): Nụ cười thiên nhiên (AT 112)
   - TRẦN THỊ PHƯỢNG (Quảng Bình): Nếu cỏ dại ngộp thở (AT 117)
   - HỒNG THỦY TIÊN (ĐHVH Hà Nội): Ý nghĩ rời trong buổi sáng đầy tiếng chim (AT 108)
   - TẠ LÊ PHƯƠNG (TP.HCM): Tâm sự một dòng sông (AT 104)
   - THANH XUÂN (TP.HCM): Về lại thảo nguyên (AT 100)
   - NGUYỄN THỊ KIM NHUNG (ĐHVH Hà Nội): Anh đi về phía màu xanh (AT 114)
   - HOÀNG THANH HẢI (Quy Nhơn): Nhớ (AT 110)
GIẢI ĐẶC BIỆT: 3.000.000 đồng
Nhà thơ Lê Thị Kim tặng cho gương mặt nữ thơ trẻ nhiều triển vọng:  LƯU THỊ CẨM HUYÊN (ĐH KHXH &NV TP.HCM)

Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Lý sự tuổi già

 Lý sự tuổi già

(Truyện mini  đoạt giải trên báo Áo Trắng)

Ba má nó sinh toàn con gái, nó là con út. Má nó đã mất, các chị có gia đình, nó còn đi học nên sống cùng ba.

Nhà nó nằm gọn dưới thung, nơi khói rạ sương chiều ôm lấy xóm nhỏ. Người dân quê nó ra đi chẳng mấy ai muốn về, có lẽ tại buồn. Riêng ba nó yêu nơi này, chỉ bởi "người bỏ quê hương, chưa bao giờ quê hương bỏ ta". Rồi nó cũng sẽ là kẻ rời quê ra đi, nó vốn nghĩ "tương lai mình không phải ở nơi này", trái với ý nghĩ của ba. Trong vườn, ba nó trồng toàn cây ăn quả lâu năm, xanh rì và rậm rạp. Nó chẳng thích, cứ bảo ba chặt bỏ bớt. Mỗi lúc như vậy ba chẳng nói gì, thở dài.

Ba nó hí hửng trồng thêm vài cây xoài con quanh vườn. Nó bực mình: 

- Mấy cây tổ chảng ngoài vườn chỉ được cái mùa mưa bão thi nhau gãy cành, mùa lá rụng lùa vào sân quét không xuể! Ba trồng thêm làm gì? Chán ba ghê! Treo vài chậu lan giải khuây tuổi già, vừa nhẹ nhàng vừa xinh!

Nó nhổ mấy cây xoài con ném phăng đi chẳng nuối tiếc. Ba nó ngồi bệt xuống chiếc chõng tre đặt ngoài thềm:

- Má bây sinh cho ba toàn con gái, bây lớn, bây bỏ ba đi theo chồng hết trơn! Trẻ con khoái trái cây, tụi bây hồi nhỏ cũng vậy. Ba biết, ba trồng vài cây để còn phỉnh cháu ngoại mai mốt về thăm ba. Không thì tụi nó chẳng muốn về cái xó núi này! Mày bảo ba bỏ đi sao đành!

Ba nó ngồi im lặng, nhìn khói thuốc cuộn tròn rồi tan biến giữa không gian. 

LƯU THỊ CẨM HUYÊN
ĐH KHXH&NV TP.HCM

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

CHÂM NGÔN TÌNH YÊU

CHÂM NGÔN TÌNH YÊU

Không có tình bạn nào, tình yêu nào như tình cha mẹ thương con.
HENRY W.BEECHER

Tình yêu không chịu được sự lãnh đạm, thờ ơ. Nó cần được chăm sóc. Giống như một ngọn đèn, nó cần được cung cấp dầu từ trái tim của người khác, nếu không ngọn lửa của nó chỉ cháy lập lòe.

Henry Ward Beecher (nhà tư tưởng Mỹ)




Tình yêu của các chàng trai không nằm ở trái tim mà nằm ở đôi mắt
(Shakespear)


Muốn chinh phục người con gái ấy, bạn hãy làm nàng hiểu nàng chẳng phải là viên sỏi duy nhất ở bờ biển
 Harry Brousteau


Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là tình yêu có nghĩa là sống và sống là yêu
 (Voltaire)


Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ... Có lẽ vì vậy mà em yêu anh. Bởi niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ.
(LERMONTOV)


Trên thế gian này chẳng có vị thần nào đẹp hơn vị thần mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu
 (M.Gorki)


Một người đang yêu có hai trạng thái: hoặc không nghi ngờ gì hết, hoặc nghi ngờ tất cả
 (Balzac)


"Không có tình yêu nào chân thật mà thiếu tình cảm và tâm hồn. Cũng như không có tình yêu nào trọn vẹn nếu không có xác thịt chen vào"
Pierre Dufoyer (nhà tâm lý học)


Bạn càng nhiệt tình với tình yêu, bạn sẽ càng thoải mái và không phải lo sợ khi làm bất cứ việc gì.
Katherine Mansfield (nhà văn New Zealand)

Được yêu, một sự kiện quan trọng biết bao! Yêu, càng trọng đại hơn nữa! Vì yêu, trái tim trở nên can đảm, chỉ còn toàn những gì thuần khiết, chỉ dựa vào những gì cao thượng và lớn lao.
Victor Hugo (nhà văn Pháp)


Yêu là tìm hạnh phúc của chính mình trong hạnh phúc của người khác
G.Leibniz

Không thể nói mình yêu một cách đích thực nếu không yêu đến cả những khuyết điểm của người mình yêu.
Calderon de La Barca (nhà thơ, nhà soạn kịch Tây Ban Nha)

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

KHI NGƯỜI TA YÊU NHAU

KHI NGƯỜI TA YÊU NHAU

HUỲNH THANH HOÀI

Hắn lọan choạng bước đi,ánh đèn hiu hắt làm bóng hắn ngã sang bên 1 cách nhạt nhờ.Nỗi buồn làm không gian hẹp dần,hắn chẳng thèm quan tâm đến điều ấy,đang say....hắn đang say cái thứ gì đó mà không phải là rượu..cái thứ đó làm chóang ngợt lòng hẵn,khiến hắn muốn điên,muốn hét lên không trung những thứ âm thanh quái đản nào đó...và khiến cho mắt hắn chan chứa những giọt lệ đắng cay..hắn phải đi tìm hạnh phúc mình đã đánh mất..hắn chạy đi thật nhanh về phía sân bay...

----o0o----



Người PHỤ NỮ trẻ bần thần ngồi trên chiếc ghế đá,cô thấy lòng đảo điên,mọi cảm xúc cứ đổ dồn cứ thúc giục tâm trí cô phải nghĩ.Cô cười 1 nụ cười chua chát



gạc 2 dòng lệ chảy sang bên,tiếng nấc cất lên vang cả 1 vùng...Người PHỤ NỮ ấy thốt lên điều gì khó hiểu..."ĐỒ KHỐN"



------o0o------



Thy và Quang quen nhau được 4 năm.Họ không cùng lớp,không bằng tuổi,nhà cũng chẳng ở gần nhau....thật sự không một yếu tố thuận lợi nào có thể giúp 2 con người như họ đến với nhau và yêu nhau được ngoại trừ 2 chữ "duyên phận".







Quang là một chàng trai khôi ngô có khuôn mặt chữ điền và đôi mày ngang rất trầm tư.Hắn thích vẽ và vẽ rất nhiều.Quang 23 tuổi so với Thy hắn hơn hẳn cô 4 tuổi.Quang mang trong mình những suy nghĩ của 1 chàng trai chững chạc,thích nghĩ nhiều ,thích ưu tư nhiều và lắm khi những yếu tố ấy cũng làm cho hắn buồn đến bải hoải .



Thy là một cô gái rất bình thường.Có thể gọi cô xinh nếu thật sự nhìn kĩ từng nét trên khuôn mặt cô.Sống mũi cao,đôi mắt ươn ướt và nụ cười khá duyên..nhưng dường như khá ít người nghĩ rằng Thy nổi bật vì cách ăn mặc khá đơn giản của cô.Thy luôn diện một bộ đồ jean và sơmi trong mọi trường hợp.Trông cô khá già dặn so với các bạn cùng lứa của mình.Thy thích vẽ,thích văn chương và đôi khi cũng thích buồn một mình.



Họ quen nhau trên một chuyến xe khách.Khi đó Thy lúi húi xoay sở với mớ valy của mình.Kề bên, Quang nhắm mắt đắm mình trong điệu nhạc rock.Được một lát Quang mở mắt nho nhỏ nhìn xem xung quanh đang diễn ra điều gì mà ồn ào thế,hắn bắt gặp cái dáng mảnh khảnh của Thy đang gướng mình bê chiếc túi lên kệ.Hắn chặc lưỡi: " con bé này làm gì mà lượm thượm thế không biết,phiền thật",Vừa nghĩ hắn vừa vặn to âm lượng tai phone.Nhạc inh ỏi làm hắn chả buồn quan tâm đến điều gì đang diễn ra nữa.



"Úi da"...Quang la tóang nhảy dựng lên,mắt mở to xem xét điều gì đang xảy ra.Trước mắt hắn là cái Thy đang khom đầu miệng liên tục "cháu xin lỗi chú,cháu xin lỗi chú...",Quang quay sang ghế mình ngồi thì dựng gáy phát hỏang khi nhìn thấy cái túi to đùng với màu đỏ chét nhí nhảnh của con bé ấy nhảy sang bên mình khi nào đây?Quang thấy đau đau sống mũi,chợt bàng hoàng mà nghĩ chính cái màu đỏ chét ấy vừa đâm sầm lên mặt mình chứ đâu.Hắn muốn nhảy dựng lên cốc đầu con bé ấy một cái vì cái tội bất cẩn của nó,nhưng vừa mới quay sang thì đã thấy con bé cười te tóet.Quang thấy làm lạ, nó vừa tỏ thái độ thành khẩn mới đây thôi giờ lại cười bố láo vào mặt hắn như thế đấy.Quang tức cho con bé không biết điều này hắn to giọng:" ê nhỏ làm gì kì vậy".Thy cố thôi cười trả lời lại ông "Chú" cáu khỉnh ấy : "dạ cháu xin lỗi...mà chú...trên đầu chú...dính toàn bánh thì phải?"..Quang giơ tay rà thử trên đầu xem sao,chợt lấy làm quê khi càng phủi bụi bánh rơi càng nhiều.Thì ra khi nãy hắn ăn còn thừa bánh nên để trên kệ,đang lim dim ngủ chợt hốt hoảng vụ vật thể lạ rơi xuống nên hắn làm rơi cả bị bánh lớn trên kệ cao rớt cả vào đầu mình...xem ra hắn cũng sợ chết ra phết..Biết mình nói nữa sẽ bị mất hình tựơng với con bé này nên hắn cười trừ rồi tỏ vẻ bề trên : "lần sau cẩn thận vào đấy nhé!".Thy nhăn mũi nín cười giọng rõ to : " cháu biết rồi,chúc chú ngủ ngon ạ ".



Từ cái lần gặp đổ máu ấy,như định mệnh từ nhà sách,đến siêu thị rồi cả con hẻm ở trọ...họ đều gặp lại nhau...khi đầu là cái cười khách sáo,gặp mãi thì nụ cười từ xa cũng nhạt dần,đến phiên lời nói rút ngắn khoảng cách."Chú" chào hỏi Thy trước,vài lần hỏi thăm,vài lần giúp đỡ con bé lượm thượm này,vài lần đón đưa..và vài lần những cảm xúc khó tả dâng trào trong 2 con người ấy...



Và cứ thế họ quen nhau,thương nhau và yêu nhau....



Bốn năm họ đã sống hết mình với thứ tình cảm ấy,chân thành và đẹp đẽ.Thế nhưng hạnh phúc thật sự là khi trải qua đắng cay và gian khó.Câu chuyện của Thy và Quang có vẻ chả có gì để nói vì nó cứ êm đềm,bình lặng...cứ thế cứ thế trong vòng 4 năm.Không gian nan không thách thức,không tranh cãi...chỉ đơn giản họ luôn tôn trọng và nhường nhịn lẫn nhau.



Hai con nguời sống nội tâm quen nhau có khác biệt với gì không nhỉ? Thy đa cảm còn Quang đa sầu.Họ tránh gợi những tủi hờn cho nhau đôi khi nhận cả lỗi sai về mình mà chẳng hề trách móc xét móc phán xét đối phương.Làm sao trách được người ngoài nhìn vào và nghĩ rằng đây là một mối quan hệ nhàm chán và chả có một chút gì thú vị...



-----o0o-----



Sau 4 năm



Quang 23 tuổi,chặng đường tương lai thật sự là đây.Công việc khiến Quang tất bật cả ngày,thậm chí cả tuần Quang chẳng dành đựơc bao nhiêu thời gian để chăm sóc chính mình huống gì là tình yêu.Quang già dặn hơn sau 4 năm,khuôn mặt chữ điền có nét trầm tư hơn,ánh mắt Quang thể hiện những cách nhìn từng trải,đôi tay Quang chai sận vì khối lượng thời gian cầm bút vẽ cả ngày.Quang dần trở thành người của công việc.



Trinh -một bạn đồng nghiệp nơi công ty Quang làm việc.Trinh bên Quang trong tất cả mọi cuộc họp,trong những lần đi công tác và trong những lần Quang nản nhất vì công việc chồng chất.Trinh có vẻ bên Quang mỗi lúc nỗi nơi,khi Quang vui vì dự án thành công,khi Quang buồn vì sự thất bại nào đó...Trinh xinh đẹp,đẹp với kiểu cách của một người con gái đã đi làm,chững chạc,son phấn,và đôi khi quyến rũ và dịu dàng trong chiếc váy bó ống ...Trinh là một điều gì đó rất lạ,quyến rũ không thể cưỡng lại đôi khi táo bạo đến mức thích thú.Quang thấy được niềm vui từ người PHỤ NỮ từng trải ấy.Và múi thời gian của riêng mình Quang dành 1 khoảng cho Trinh...



Thy vẫn là cô sinh viên năng động như ngày nào.Búi tóc cột cao,hai má hây hây chút phấn hồng.Thy đã biết làm điệu,điệu với chút con gái hồn nhiên mới lớn.Thy xinh đẹp hơn và tươi trẻ hơn.Với dáng vẻ ấy Thy đủ sức làm con tim của những chàng trai cùng trường mê đắng.Nhưng Thy chẳng bận tâm vào điều ấy..Thy vẫn trong sáng như ngày nào,vẫn nộng nhiệt với tình yêu và vẫn hết mình với ước mơ hoài bảo tương lai.Nhưng từ cái ngày định mệnh ấy Thy dưòng như đã trở nên lầm lì hơn rất nhiều.Bố mẹ Thy là một doanh nhân có tiếng trong vùng,cơ ngơi của họ là một niềm mơ ước của bao người.Thế nhưng 2 chữ doanh nhân luôn mang kèm theo 2 chữ rủi ro, có thể vì phút mê đắng với ma lực của đồng tiền bố Thy đã đồng ý buôn bán gỗ lậu.Với việc buôn bán ngày càng nhiều khối lượng gỗ ấy,cơ ngơi nhà Thy này càng đồ sộ hơn..và cứ thế bố Thy ngày càng xa chân vào con đường bất chính..Không một bí mật mà có thể chôn giấu mãi mãi,mọi chuyện vỡ lỡ,Bố Thy bị bắt vào tù,của cải mất trắng...Ở cái tuổi 19 năng đông này Thy cần sức sống và nhiệt huyết nhiều hơn là sự ủ rũ lầm lì chết mòn theo ngày tháng.Thy biết điều ấy nhưng làm sao có thể giúp Thy vượt qua đựoc cơn khủng hoảng này...Quang vẫn bên Thy,vẫn chia sẽ an ủi trong cơn khủng hoảng tuổi 19 ấy nhưng đâu đó Thy nhận ra Quang đã thay đổi...



-----o0o-----



Tan tầm sở,Quang rồ máy chạy xe ra khỏi cổng công ty .Bất chợt nhận ra Trinh đứng từ lúc nào ở đó



-Về chung nhé.



Cô nhanh nhảu nói và nháy mắt làm duyên,với khuôn mặt đẹp như thế kèm theo cái nháy mắt tình tứ thì làm sao có thể khiến một người như Quang từ chối được chứ.



-Uhm,Tú Trinh lên đi Quang đèo về hộ.



Trinh vòng tay qua eo Quang,bước lên một cách từ tốn.Người PHỤ NỮ ấy mặc định trong suy nghĩ mình như thể chính Quang là bạn trai ả nên lúc nào cũng công khai "sử dụng" Quang một cách thỏa mái mà chả nghĩ đến có con nhỏ 19 tuổi-Thy đang khổ sở lúc này.



Còn về phía Quang,Hắn cảm thấy thoải mái cho cái vòng tay qua eo vừa lẳng lơ vừa kín đáo của Trinh.Thưởng cho sự táo bạo của người PHỤ NỮ ấy Quang quyết định không đèo Trinh về nhà cô ngay mà mời cô một bữa ăn tối cuối tuần.

Nhìn từ xa,Quang và Trinh trên chiếc xe ấy rất hợp.Xe rất hợp thời ,Trinh cũng rất "hợp thời",và Quang rất điển trai..Như đã nói ở trên Trinh đích thực là một cô gái biết cách làm đẹp cho chính mình,quyến rũ,gợi càm và đôi khi rất dịu dàng..trên bàn tiệc Quang như muốn quẳng hết mội thứ bộn bề của cuộc sống ,quên hết cả Thy "phiền tóai" đang buồn não nề chuỵện gia đình và đang chờ Quang đến an ủi....hắn không cố ý quên như thật sự bên Trinh mọi thứ dường như biến mất..Trinh đẹp bênh ngọn nến lung linh giữa bàn tiệc.Maccara làm cho đôi mi Trinh cong vút,phấn hồng làm gò má cô cao lên gợi cảm,đôi môi ướt với màu đỏ quyễn rủ của thỏi son hàng hiệu đã phát huy đúng tác dụng của nó...người PHỤ NỮ ấy đẹp gấp trăm lần trong mắt Quang... Trinh không mang đến những suy nghĩ phiền tóai cho Quang, Trinh không bắt buộc Quang phải làm gì cho cô,ở bên Trinh Quang không cần phải bị gánh nặng trách nhiệm đè trong suy nghĩ như khi ở bên Thy...Quang thấy thoải mái lắm,cảm xúc cứ ồ ạc đến,Quang không cần ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm,không cần tạo bất ngờ lãng mạn ,không cần phải gọi điện theo đúng lịch như đối với Thy..Trinh không cần nhứng thứ con nít như Thy cần ở Quang...Trinh chỉ cần Quang nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối,say mê và khát khao kia thôi...Người PHỤ NỮ ấy khiến Quang không còn là chính mình.



Trở lại buổi tiệc còn gian dở để chứng minh cho câu nói "Quang Không còn là chính mình" ấy..



Trinh đưa tay vúôt loạn tóc uốn cong của mình đưa xuống bờ vai để tạo sự chút ý đầy thông minh.Bộ váy công sở Trinh mặc hôm nay rất tuyệt,nó vừa lằng lơ vừa kín đáo như chính con người cô.Quang ngồi đối diện cô,ánh mắt say mê đến điên cuồng.Đôi mày ngang cố nhíu lại như muốn thôi ngay cái cảm giác ấy vì làm như thế là có lỗi với Thy.Như Trinh thật ác độc,cô cứ thay phiên nháy mắt rồi lại vúôt tóc như thể mọi cử chỉ sẽ hỗn trợ vào nhau để tôn vinh vẻ đẹp cô của cô vậy,để rồi khiến cho người đàn ông tội nghiệp kia phải đấu tranh nội tâm rất nhiều...



-Quang à,Quang điển trai lắm biết không...Tú Trính thích nụ cười của Quang..!



Quang thật sự bối rối với câu nói nửa vời của người PHỤ NỮ ấy,ánh mắt hắn ngơ ngác.Thật sự mà nói Quang chưa bao giờ đựoc nghe một lời rõ là nịnh như thế như câu nói nịnh nọt này làm co Quang thấy rất lạ..



-ừhm thì...Tú Trinh cứ đùa Quang thôi.ơ kìa miệng Tú Trinh còn xót chút..



Người PHỤ NỮ này thông minh để hiểu Quang nói đang gì...Trinh lại tiếp tục hành động vừa lả lơi vừa kín đáo,cô vương mình sang hướng Quang,tay cầm khăn giấy "chùi chầy chùi chật" để tỏ ý "thôi Quang lâu hộ Tú Trinh nhé!".Và đương nhiên Quang không cau có gì vấn đề này.



Sau buổi gặp mặt tình tứ ấy họ lại lén lúc những buổi gặp mặt tình tứ khác.Đam mê-quyến rũ-đắm đuối...Quang lừa dối Thy,khi Thy đang cần lắm sự quan tâm lúc này thì Quang chỉ mang đến những thứ quan tâm gọi là hời hợp cho có.Còn Trinh,Trinh có yêu thương gì Quang hay không hay chỉ thoải thích với sự đắm đuối của chàng trai hiền lành ấy?Trinh dùm trộm tình yêu của người khác,dùm trộm thì mãi mãi là trộm thôi...



Hôm ấy,trời mưa to.Thy tan học về nhà.Cô phi trên xe băng qua những con đường quen thuộc.Dự tính về nhà nhưng nghĩ lại vẫn chưa múôn lắm nên về lúc này.Thy quẹo hẳn sang một con đường mới-đi dạo trong mưa.Gánh hàng rong bên đường nghi ngút mùi thơm,không cưỡng lại Thy ghé hẳn vào quán.Cô xúyt xoa với ly sưa đậu nành nóng rồi tự cho mình cái cảm giác nhẹ nhõm sau những phút mệt mỏi..Chợt tõang "úi da"..Thy la lên,Thy nóng mặt cho cái kẻ qua đường nào vừa lơ đễnh đạp cả nước mưa văng lên cả người cô,sơmi trắng Quang tặng Thy đang mặc dính cả nước bẩn vào chỉ vì cái tên "bộ hành" nào lơ đễnh..Thy gướng mặt lên định hỏi tội...Tõang..lần này chính Thy lại là người lơ đễnh,Thy làm rơi cái ly mình đang cầm xuống đất...



-Sao không anh yêu.Cái con bé này không có mắt à?



Trinh la tóang lên rồi vội choàng tay qua người yêu bé nhỏ của mình-Quang mà đi tiếp.Quang tạy đang ôm lấy eo người PHỤ NỮ ấy chợt rơi xuống ,hắn lúi húi cố



gượng người lại và đẩy Trinh ra một bước.Trinh-cô gái với chiếc đầm ngắn cũm bất ngờ vì hành động ấy buộc miệng hỏi:



-Sao vậy anh yêu?



Thy đứng dậy,cố kìm lấy lòng nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.Thy đủ thông minh để hiểu điều gì đang xảy ra trước mắt cô,đủ hiểu kẻ đứng trước mặt cô là ai-tên lừa dối và kẻ dùm trộm tình yêu của người khác-Quang-Trinh...Lòng kiêu hãnh và lòng tự trọng vốn có của mình mách bảo cô cần phải rời ngay chỗ này,cô bỏ chạy..bỏ mặt cánh tay Quang đang ghì kéo cô trở lại..



Mưa rơi ngày nặng hạt hơn...



-----o0o-----



Đã 3 ngày Quang không đi làm.Trinh bực mình vì sự biến mất không lí do đó.Gọi điện không nghe máy nhắn tin không trả lời.Muốn tìm đến tận nhà nhưng Trinh chả biết địa chỉ ở đâu.Hai tháng quen nhau đến địa chỉ Trinh cũng chã biết gì?có thật người PHỤ NỮ ấy thương yêu Quang ?



Căn gác trở nên lạnh lẽo hơn.Quang bấm máy gọi nhưng vô ích,Thy không bắt máy.Không gian như bót nát lấy tâm trí Quang,hắn lại nghe Rock,rock làm Quang náo loạn cái tinh thần này,muốn điên cuồng để quên đi nỗi đau này.Điệu nhạc rống riết cất lên,tâm trí Quang như vỡ òa.Nghe thêm một nốt nhạc nào nữa Quang càng thấy chua xót...Quang nhớ đến Thy...và Quang cũng nhớ đến người PHỤ NỮ kia.Trinh đã mang đến cho Quang những gì ngoài sự mới lạ và cái nét PHỤ NỮ lẳng lơ kín đáo kia,Trinh chỉ là 1 món quà quá xa xỉ ,không cần nó Quang vẫn sống thôi đấy thôi,có Trinh Quang được gì ngoài những cuộc chơi xa xỉ ngoài việc ngắm ngiá những bộ đầm hở hang ấy...và cuối cùng lại biến thành kẻ phản bội...Thy..bên Thy Quang được là chính Quang được nhận và cho đi sự yêu thương xuất phát từ chính trái tim nhau,đựơc thấy mình trẻ hơn từng ngày bên cái ngây thơ trong sáng của Thy..bên Thy Quang có đựoc tất cả..



Tin nhắn đi :"Anh xin lỗi ...Đừng rời xa anh vì anh thật sự yêu em..anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu em,anh yêu mãi mãi ..."







9.00hPM







Tại công viên,bóng Quang thập thững in trên con đường mòn .Ở ghế đá đằng xa Trinh ngồi đó tự bao giờ..



-Quang đi đâu mấy ngày nay vậy,Quang bỏ Trinh một mình thiệt à?con bé đó là ai?là ai?Quang nói đi...



Trinh tức giận nói thẳng vào mặt Quang



-Là Thy,người yêu Quang và mãi mãi là người yêu Quang...Trinh..ta chấm dứt tại đây đi...Quang chưa từng và chưa từng yêu thương Trinh..



Quang lạnh lùng,ánh mắt Quang sắt lạnh...câu nói nhưng đanh thét bủa vào tai trinh.



-Nói thế được à,nói thế đựoc à....tên khốn..



Biết mình lỡ thốt ra điều không nên nói Trinh cưòi trừ



-Xin lỗi Trinh không nên nói vậy..nhưng ta đã có những thời gian hạnh phúc bên nhau mà,Quang nói chia tay là chia tay à.Không đựơc trinh không đồng ý.



-Quang đã nói những điều Quang cần nói.Chúc Trinh sống mạng khỏe,Quang đi đây.



Nói xong hắn thấy lòng mình nhẽ nhõm hắn bước đi,rồi nhanh hơn ..hắn chạy..chạy thật nhanh để đi tìm hạnh phúc đích thực mà mình vừa đánh mất...chuyến bay của Thy sắp cất cánh..



Bóng Tú Trinh vẫn còn ngồi ở đó,người PHỤ NỮ từng trải này đã đủ đau cho những cảnh như thế này nhiều lần rồi,cô chua chát nghĩ về mình..miệng lầm bẩm thốt lên .."ĐỒ KHỐN"..."LŨ ĐÀN ÔNG LÀ ĐỒ KHỐN"....







Chuyến bay bắt đầu lúc 9h45 PM







Phi trường đông đúc.Thy cùng mẹ ngồi chờ dãy ghế phía lối vào buồng bay.Sau khi nhà Thy bị phá sản,cô và mẹ phải sống nhờ vào số tiền của cậu.Cậu Thy sống khá giả,muốn ngỏ ý bảo lãnh 2 mẹ con Thy qua Thụy Sĩ để tiện chăm sóc.Lúc đầu Thy vẫn chưa đồng lắm ý định đó nhưng sau ngày buồn của cuộc gặp mặt ấy Thy không đủ tâm sức để học tiếp cô quyết định cùng mẹ sau Thụy Sĩ ở cùng với cậu mình.



Cầm chặt trên tay chiếc vé,Thy nhưng muốn chắc chắc thêm lần nữa quyết định củng mình là đúng.Tim cô đau thắt lại,cô không phủ nhận rằng cô không yêu Quang,cô yêu Quang lắm,yếu cái nét suy tư của Quang,yêu đôi mắt chốc chốc nhìn xa xăm ,yêu cả cuộc sống nội tâm khó hiểu của Quang nữa.Thy yêu Quang,yêu Quang rất nhiều.Nhưng giữa 3 người Thy sẽ phải là người ra đi,Thy đi để Quang thật sự hạnh phúc bên người con gái hơn hẳn Thy một bậc kia,Thy ra đi là tốt nhất...



Bên cửa sóat vé cuối cùng,Thy ngoảnh mặt nhìn lần cuối ..nước mắt tuôn trào,cô cắn môi ghì chặt tay bước đi thật mau..



-T...hy....THY!!!



Quang hét thật to tại phi trường,mọi người nhìn anh như 1 gã say đang lèm nhèm vớ vẩn...Quang vẫn cứ vừa chạy vừa kêu to



-T..hy...THY!!! ANH YÊU EM!!!







"Chuyến báy đến Thụy Sĩ 9h45PM đã cất cánh"-Dòng chữ xanh chạy dọc trên bảng điện tử.Quang đứng trước đó bần thần,hụt hẫng..có gì đó cay xè trong khé mắt.Bó hoa trên tay rơi xuống.Những cành hồng đỏ tung cánh rớt trên không trung..Quang đã thật sự hiểu đựoc cáci cảm giác đánh mất đi thức gì đó quí giá,hạnh phúc đâu dễ kiếm được Quang đã để hạnh phúc trôi ngược đi xa tầm với của mình.Đến bây giờ Quang chỉ thấy một nỗi buồn xa xăm kia thôi...



-A..nh..anh!!!



Tiếng nói quen thuộc,quen lắm..Quang quay lại..Những giọt nước mắt thật sự tuôn trào...anh ôm chầm lấy cái thân hình nhỏ bé ấy.Tiếng nấc cất lên...



-Anh xin lỗi,anh thật sự xin lỗi...!!!



Thy riết chặt lấy anh,nước nước giàn giụa...trái tim như vỡ òa.Thy đã không đi chuyến bay ấy,cô chần chừ và lại quyết đinh không đi.Thy muốn tin thêm 1 lần nữa vào tin nhắn mà Quang đã nhắn cho cô lúc trước đó,và cô cũng tin rằng cô vẫn còn yêu Quang nhiều lắm.



Nơi sân phi trường mọi người đều ngước mắt nhìn họ.Quang và Thy-những con người đang hạnh phúc sau những thử thách của tình yêu.

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

Yêu lại từ đầu

Yêu lại từ đầu

BÙI THANH TUẤN


Rừng đang mùa thay lá



loài người đang yêu nhau


tôi đang mùa chay tịnh


sống bằng hơi thở đầu






Đã qua đi ngày cũ


đã xa xăm bóng người


đã thanh tân trở lại


lòng bình yên lên ngôi






Xin tình yêu đừng đến


như nước lũ về sông


hãy là giọt sương trắng


đọng trên cánh hoa hồng






Xin người yêu đừng thấy


một phần xưa trong tôi


hãy nhìn vào đôi mắt


hãy hôn lên đôi môi






Hãy yêu tôi trẻ nhỏ


hồn nhiên và trong lành


chuyện cũ buồn quá độ


tôi kể ra không đành






Rừng qua mùa thay lá


loài người vẫn yêu nhau


đã hết mùa chay tịnh


tôi yêu lại từ đầu!


Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Thèm đi dạy

Thèm đi dạy

http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/412043/Them-di-day.html

Về học vấn, hắn là cử nhân văn chương đại học sư phạm. Nói sợ buồn, chứ giăng mẻ lưới tại sở giáo dục tóm cả thúng văn bằng như thế mà chủ nhân của chúng đang dài cổ chờ việc.

Về gia cảnh, cha hắn theo vợ nhỏ, mẹ chưa già nhưng đau bịnh kinh niên. Hai mẹ con hắn sống với hai sào rưỡi ruộng cùng mảnh vườn nhỏ đơn côi giữa đồng, tứ bề gió thổi. Hắn chẳng mấy đẹp trai lại nhút nhát, thiệt thà và... hơi khờ. Toàn bộ tính cách hắn đóng khung vô hai chữ “đáng thương”.

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần
Bốn năm trời ròng rã, hắn cút kít đạp xe từ miền quê xuống thành phố, hơn hai chục cây số cả đi lẫn về, học cho xong đại học sư phạm. Nghe mà thấy khổ cơ nào!

Cái thời kiếm đỏ mắt mới ra người học văn lẫn kẻ dạy văn có cảm xúc, cảm thán, cảm thức gì đó chuyện nghề, chuyện đời để viết góp đôi dòng văn chương, trong khi ấy hắn có nhiều cái tạp bút dễ thương về trường lớp, mấy chục bài thơ hay hay về tình bạn, tình thầy trò, năm bảy cái tiểu luận về ca dao tục ngữ, về nông thôn đăng lên báo, trải dài từ thời hắn học phổ thông. Giới văn nghệ cấp tỉnh phán một câu về hắn: “Xem ra nó cũng có chút tài đấy!”.

Đợt hắn thực tập sư phạm, có cô bé giỏi văn lớp 11 viết bài báo ca ngợi hắn tận mây xanh mây vàng, đại ý là: Thầy rất nhiệt tâm, say mê với nghề. Thầy giảng văn rất hay, rất cuốn hút. Tương lai thầy sẽ là một giáo viên giỏi, đúng mực với học sinh, hết lòng với sự nghiệp đã chọn. Bài báo điểm trúng “huyệt hành sư” của hắn.

Tốt nghiệp xong, hắn nộp đơn chờ bổ nhiệm ở sở giáo dục, rồi quay về giúp mẹ làm ruộng, nuôi gà. Mỗi ngày hắn mất 2.000 đồng tới tiệm net để liên lạc với bút nhóm Sao Xanh; do hồi kiến tập ở trường trung học phổ thông chuyên, học sinh nghe danh tìm đến bầu hắn làm trưởng nhóm. Bút viên Sao Xanh coi hắn như bậc thầy đúng nghĩa. Hắn lén thương một cô em trong nhóm rồi gửi hồn vào thơ, chứ cái nghèo đã tàn bạo chặn đứng tình cảm dạt dào trong hắn.

Ông thầy dạy văn hắn hỏi thăm:

- Em nộp đơn xin việc những đâu?

- Dạ, em chỉ nộp đơn ở sở giáo dục.

- Sao thế, em có năng khiếu viết lách mà, sao không xin vô đài phát thanh truyền hình hay tòa soạn báo thử coi?

- Thưa thầy, em chỉ duy nhất muốn đi dạy, nghề dạy học em thấy hay quá. Em thèm cảm giác đứng trên bục giảng nhìn đôi - mắt - đàn - em - long - lanh...

- Thầy hắn tủm tỉm cười. Thiệt ra, muốn làm thầy đâu nhứt thiết phải đi dạy. Có kẻ cả đời đi dạy mà có ai tôn là thầy đâu. Có người không đứng lớp ngày nào vẫn có học trò tôn vinh đó thôi. Hắn hiểu chuyện đó quá đi chứ. Nhưng người lớn nên nhìn sự việc bằng con mắt trẻ trung phơi phới mới hiểu hắn thèm đi dạy biết bao. Đúng là “cá trong lờ đỏ mắt, cá ngoài lờ lúc lắc muốn vô”.

Một đàn anh từng bỏ nghề giáo sang làm nghề văn hỏi hắn:

- Nè, tạp chí Sông Ba thiếu chân biên tập, thích làm không anh xin cho? Họ cần người làm được việc chứ không cần đứa nhiều tiền.

Hắn run run trả lời:

- Dạ để em coi đã.

- Coi cái gì, có được phân công đi dạy đâu mà coi.

- Dạ lỡ vô làm, năm tới nẫu kêu đi dạy, tiếc lắm.

Người đó lấy tay day vô trán hắn:

- Em có “vấn đề” đấy nghen. Thời buổi này sao có đứa còn mê đi dạy dữ không biết!

Sáng sớm nọ “giới chữ nghĩa” tụ họp uống cà phê ở Thư Quán. Một đàn anh giỏi làm báo chí hỏi hắn:

- Ê, đài phát thanh tỉnh thiếu người biên tập trang văn nghệ đó, có làm không tao nói giúp một tiếng?

Hắn im lặng một lúc rồi mím môi nói lý nhí:

- Dạ em chỉ muốn đi dạy thôi.

Người kia đập bàn:

- Nói thiệt nghen, mấy đàn anh ngồi đây bực mình mày lâu nay rồi đó. Đi dạy hay ho gì, cứ mở miệng ra là đòi đi dạy, mà ai cho mày dạy. Mày rất đáng thương nhưng bây giờ đáng ghét lắm. Thiệt thà quá cũng đáng ghét.

Hắn cứ mãi chờ đợi “được đi dạy” mỏi mòn thân xác, mòn mỏi tinh thần. Hết xuân rồi hạ, hết thu sang đông, buồn tê tái vào mỗi dịp khai trường, ngày Hiến chương nhà giáo, ngày thành lập Đoàn... Khốn nỗi khi viết văn, văn phải vui tươi; khi làm thơ, thơ phải lạc quan yêu đời thì tác phẩm mới mong xuất hiện trên báo chí. Hắn đem mấy đồng nhuận bút đưa mẹ, mẹ hắn mắng yêu: “Cái thằng làm bộ làm tịch không à!”.

Khá lâu sau hắn đến nhà thầy dạy văn, mặt mày xanh xám nói như khóc: “Em chỉ còn mỗi con đường tự tử thôi”. Thầy hắn nghe rùng mình. Thầy thân chinh xuống sở giáo dục, phẫn nộ: “Cái thằng thiệt tốt vậy sao mấy ông không cho nó đi dạy? Nó đợi bốn năm rồi đấy, nó đòi tự tử đấy”.

Liền năm sau sở phân ngay cho hắn đi dạy trung học cơ sở ở một rẻo cao của tỉnh; đó được coi là nghĩa cử hiếm gặp của phòng tổ chức sở. Từ ngày đó đến nay đã ba bốn năm trời, không ai thấy hắn có bài thơ, tạp bút nào đăng báo nữa. Hắn lặn mất tăm trong mắt giới văn nghệ tỉnh nhà.

Ngày kia, một đàn anh làm ở hội văn học nghệ thuật có chuyến công tác miền núi, gặp hắn phụ vợ bày hàng khô ra chợ bán lúc sương sớm còn giăng giăng thung núi phía xa. Đàn anh thay mặt hội rủ hắn, một cựu hội viên, qua bên kia đường uống cà phê. Hắn sang, ẵm nách theo thằng con chừng hai tuổi, tóc lơ thơ vài cọng, mũi dãi lòng thòng. Ngó qua bên kia chợ, thấy vợ hắn ngồi vắt chân trên sạp hàng, miệng mời chào lảnh lói, mặt xinh đanh đá.

Coi như xong. Hắn viết văn làm thơ gì nổi nữa! Hắn đứng trên bục giảng có còn thấy mắt - đàn - em - long - lanh?

Truyện 1.159 chữ của PHÙNG HI