Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

Ngày đầu tiên đi học…

Ngày đầu tiên đi học…

PHAN NGUYỄN TRÀ GIANG
ĐH Quy Nhơn


Xôn xao nắng, xôn xao gió, xôn xao cánh chuồn chao liệng lúc ngày vừa lên. Mùa thu giăng giăng bước chân khắp đầu làng, cuối ngõ, len lén vươn bàn tay chạm đến những thẳm sâu của hồn người. Cái chạm tay nhẹ lắm, khẽ lắm, ấy vậy mà vẫn đủ để đánh thức những kí ức đã ngủ quên từ năm nảo, năm nào… Ngày hôm qua trong tôi bỗng giật mình tỉnh giấc… Ngày hôm qua, một ngày thu, có một con bé con lần đầu đi học…


Ngày đầu tiên đi học, tôi không được ba dắt tay đến trường, cũng chẳng được mẹ vỗ về, an ủi. Hồi đó, ba mẹ đi công tác, tôi được gửi sang ở nhà hàng xóm. Nhà bà có thằng cháu bằng tuổi tôi, cũng lần đầu ngu ngơ vào lớp Một. Mãi đến ngày khai trường bà mới ngớ người ra vì mẹ chẳng kịp mua đồng phục cho tôi. Lớp Một rồi mà, có phải là thuở lên năm chạy chơi ở nhà trẻ nữa đâu, không thể đến trường với chiếc quần bò tua tủa sợi, với chiếc áo hoa sặc sỡ sắc màu. Thế là bà bắt tôi mặc đồng phục của thằng Tí – cháu bà. Eo ôi, cái quần cao đến tận giữa lưng, còn áo trắng thì lùm xùm, rộng ơi là rộng. Tí cười ngặt nghẽo: “ Mày cứ như cái bao bố di động í”. Tôi trợn mắt, định doạ nó, nhưng sợ nó đòi lại đồng phục, nên đành thôi. Người tôi bé đến nỗi bà phải lấy dây thun buộc qua, buộc lại đến mấy vòng để cho quần khỏi… rớt. Nhưng mặc kệ. Trẻ con chẳng biết ngượng bao giờ. Hình như đúng là thế thì phải.

Ngày đầu tiên đi học, con đường đến trường ngập tràn tiếng hát bi bô của tôi: “ Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu mi sa nhé…”. Không một giọt nước mắt vì sợ hãi. Không một chiếc lá rơi để tôi biết rằng mùa thu thật gần. Chỉ có nắng, chỉ có gió, và có cả cánh chuồn chao liệng lúc giọt nắng hững hờ bước qua hàng cây… Bà dẫn hai đứa đến trường, tôi nằn nì, đẩy bà: “Bà về đi, xíu nữa con dẫn thằng Tí về cho…”. Với tôi, đường đi học đơn giản lắm, thân thuộc và bình yên. Qua hết một quãng đồng xanh thì con gái, men theo lối nhỏ um tùm cây xấu hổ đong đưa, rồi rẽ vào con đường ngập bóng cây bạch đàn. Trường làng đấy, cái cột cờ cao chót vót thế, đến con kiến bé tí ti cũng còn nhận ra nữa là…Bà quay về, móm mém nụ cười đỏ thắm miếng trầu cay…

Ngày đầu tiên đi học, đón tôi vào lớp là cô giáo có chiếc áo dài thật xinh. Cô lại gần chỗ tôi, ân cần hỏi: “Đồng phục của con đâu?”. Tôi định trả lời, nhưng thằng Tí còn nhanh miệng hơn tôi: “Mẹ nó chưa mua cô ạ. Nó mặc đồng phục của con đấy!”. Bỗng, “phựt!”. Cái dây thun bà buộc lúc sáng tự dưng đứt làm đôi.. Tôi hoảng hốt. Một chút sợ hãi, một chút xấu hổ, và một chút tủi thân. Tôi òa khóc nức nở, thấy ghét thằng Tí ghê gớm, ghét cả cô giáo nữa. Cô dỗ dành, gạt những giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má bầu bĩnh của tôi: “Không sao đâu! Con đừng sợ. Để cô buộc lại cho con nhé!”. Thằng Tí đánh khẽ vào tay tôi, thầm thì: “Mày nín đi, tí nữa về tao cho mày kẹo há”. Chẳng biết có phải vì sức hấp dẫn của mấy viên kẹo không mà bỗng nhiên tôi nín bặt. Ngoan ngoãn. Lặng thinh. Chợt phì cười…, nụ cười chưa vẹn nguyên vì thiếu mấy cái răng chưa kịp lớn.

“Có những ngã rẽ cuộc đời khiến ta lạc mất nhau khi ngoảnh lại…”

Năm sau thằng Tí chuyển nhà. Cả gia đình nó vào Nam sinh sống. Những ngày khai giảng tiếp theo chỉ mình tôi rảo bước đến trường. Hụt hẫng. Trống trải. Chơi vơi. Con đường làng bỗng dưng dài hơn, thênh thang hơn và nao nao một nỗi nhớ… Nỗi nhớ ấy tôi chưa kịp đặt tên…

Thời gian cứ mải miết trôi đi, âm thầm mà lẹ nhanh đến sợ. Tôi hôm nay đã vào giảng đường đại học. Ngày đầu tiên đi học đã trở thành hoài niệm, là hạnh phúc ngọt ngào của tuổi ấu thơ…

Ừ nhỉ, ngày ấy đã qua lâu lắm rồi…

Ừ nhỉ, ngày ấy đã trôi xa lắm rồi…

Mà sao tôi cứ ngỡ nó như ngày hôm qua, hôm kia…?

Mà sao tôi cứ nghĩ nó chính là giấc mơ khi tôi vừa tỉnh giấc…?

Ngày đầu tiên đi học hình như tôi biết mình sẽ lớn…


Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009

Võ Thị Ngọc Duyên

GIỚI THIỆU CÂY BÚT TRẺ


VÕ THỊ NGỌC DUYÊN


Sinh ngày: 3-8-1988

Quê quán: Phú Yên
Cựu học sinh chuyên văn trường THPT Lương Văn Chánh.
Hiện là sinh viên năm cuối ngành Quản trị kinh doanh ĐH Nha Trang.
Giải khuyến khích thơ Chân dung tuổi mới lớn (Mực Tím, 2007), giải ba cuộc thi thơ Bút Mới (Tuổi Trẻ, 2008)
Tự bạch: “Thơ như một người bạn hiền đi về phía tâm hồn tôi và hóa giải hết những bộn bề cuộc đời, để tôi có những giấc mơ tinh khôi. Tôi đến với thơ để tìm sự yên bình. Tôi đến với thơ vì tôi cần cõi lòng mình ấm lại”.

Chiếc lá cuối cùng

Khi chiếc lá cuối cùng rơi
Tự khúc mùa vang sẽ chào tôi lặng lẽ
Và những giấc mơ đong đầy màu tuổi trẻ
Sẽ thức đợi ngày mai.


Khi chiếc lá cuối cùng cần đến một bờ vai
Sẽ thấy tâm hồn ngoan hiền như ô cửa
Cho nỗi buồn nào bình yên xanh đốm lửa
Gió mang khúc giao mùa hôn nhẹ những vì sao.

Bạn chờ nghe gì? Chút từ giã nghẹn ngào?
Những điều cuối cùng ra đi không trở lại
Và phải chi ngày xưa ta đừng ngần ngại
Phố chợt dài… se sắt nhớ trong tôi.

Ừ, rồi mai chiếc lá cuối cùng rơi
Sẽ thôi hết muộn phiền cũng chẳng còn tiếc nuối
Tụi học trò bắt đầu năm cuối
Thật khẽ! Mùa xưa lại bước chân về.
Mưa tháng tám
Tháng tám của mình ai thắp gió phong linh
Hàng cúc nhỏ ngoài hiên vẫn rực vàng như nắng còn tháng Bảy
Phố đi hững hờ không thấy mình đang vẫy

Mưa dỗi hờn về qua những bàn tay.

Những con đường khờ nằm hứng lá me bay
Ve vẫn ngân lên trời cao thanh vắng
Mơ về nhau chưa ơi mùa thu áo trắng
Đã sắp hết rồi những cánh phượng rơi

Tháng tám này sinh nhật lại dở hơi
Một mình với ly kem màu mè nhìn mưa và bím tóc
Đi qua con phố tròn lóc cóc
Nhặt lại bài thơ
Rồi lại ngẩn ngơ…




Dòng sông ký ức

Miền trăng buồn tha thướt phía dòng sông
Câu thơ trải nỗi niềm nào xong nổi
Ấu thơ đấy kết thuyền hoa đi hội
Sen trắng phau đội nón lá em về

Quan họ thành duyên số lẫn trong mơ
Bờ sông tím chuyện một người con gái
Lỡ sang sông một lần là mãi mãi
Mây mỏng tang trách vội vã bên đời

Trưa nắng vàng trải kí ức ra phơi
Để sóng cuốn hết bóng đêm nào đọng lại
Giữ chi tháng năm đau đầu về chất bãi
Tiếng đò chiều thương mấy cũng đành thôi.





Tiễn đưa những chuyến tàu mưa

Thấy những chuyến tàu buồn trôi lận đận trong mưa
Ra đi hay trở lại
Chạy theo một cõi lòng có không mà ngần ngại
Rồi day dứt như là...
Lòng người đã đi qua ai thật thà
Ngày lá gối đầu lên hoàng hôn nén khóc
Gió mùa đâu có thốc
Mà lạnh quá đôi tay
Những con tàu bỏ lại phiến hoa bay
Chiếc khăn len nửa bình yên trở trời đi lạc
Vòng xe một mình sao dốc trưa già nhòa nhạt
Nguệch ngoạc tiếng thương yêu
Lật qua mùa rồi mà con phố cứ phong phiêu
Để một người hết tiễn đưa mới khóc…