Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010

Xuân mới

Xuân mới


PHAN MAI THƯ NHÃ



Hai Bảy, Hai Tám Tết… mệt nhoài trong mớ giẻ lau, suốt ngày cặm cụi bên những chiếc cửa gương hì hục lau lau, rửa rửa…mệt thì mệt nhưng miệng đứa nào cùng toe toét cười không suy nghĩ, ngô ngô thấy lạ… Nhành mai vàng hiếm hoi trong vườn cây cảnh của ba mới làm nhòa hết những giọt mồ hôi trên thái dương của chị em nhỏ, màu vàng yêu thương và đoàn tụ… Nhìn căn nhà đang lẫn lộn trong mớ bòng bong của năm cũ, nhỏ chợt bật cười, mình đã sống trong mớ lộn xộn này một năm rồi cơ đấy, nhanh thật! Đẩy nhỏ em vào trong chiếc tủ gỗ, bắt nó lục những tờ giấy loại quăng ra ngoài, hệt như con chuột đang chui rúc trong cái ổ đất sau vườn, nhỏ ôm bụng cười sặc sụa. Nghe tiếng động lạ, nhỏ em chui ra, nhìn chị nó lăn lộn cười nhiệt tình dưới sàn, nó nhún vai không hiểu rồi chui vào cái ổ của mình làm việc tiếp… Nhỏ vẫn còn cười ngất vì cái bộ dạng dễ thương của em mình, đang cười bỗng một lọn giấy cuộn tròn nặng trịch ném xoạt vào mặt nhỏ đau điếng, nhỏ giật mình ôm mặt la lên và…nghe trong cái ổ chuột đằng kia có tiếng cười hi hí và tiếng con chuột thích thú: “đáng đời!”…


Nhỏ bước ra sân, ngồi xuống bậc tam cấp, lặng lẽ tận hưởng cái không khí tuyệt diệu của đất trời… Ngoài đường, người ta tấp nập với những chậu mai vàng nở rộ, ai cũng có khuôn mặt sáng rực của một mùa mới, nụ cười ai cũng thấp thoáng sự hài lòng, mãn nguyện… những chiếc giỏ cặp đi chợ cũng ríu rít đu tay chủ để hưởng thụ niềm vui. Tiếng nhà máy xay xình xịch nổ, vội vã cho ra đời những thúng nếp thơm tho, cho những chiếc bánh cốm ngọt ngào hương vị đồng quê, cho tiếng trẻ con la lối mừng vui ầm ĩ vì dành nhau chiếc bánh ngày xuân…đó là lộc của con người… Nhỏ nhắm mắt lắng nghe mọi tiếng động, cứ như một bản tình ca mùa xuân êm mượt… như nhung… để mặc ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt đã bắt đầu đỏ ửng của mình…


- Chưa tỉnh ngủ hả? Hay là đang mơ chàng hoàng tử đến dọn nhà giùm?


Tiếng chị Hai lảnh lót vang lên, nhỏ mở choàng mắt tìm kiếm cái giọng mỉa mai đó. Chị Hai đứng đó, xoay lưng lại với nhỏ, vắt từng chiếc áo gối phơi lên hàng rào trước nhà… Những giọt nước còn thấm trong áo gối rơi tung tóe xuống sàn nền, long lanh, mát rượi… Chị Hai mặc bộ quần áo cũn cỡn đến đầu gối, sau lưng có in hình con mèo mướp đang cuộn tròn ngủ trông thật ngộ nghĩnh, khuôn mặt vẫn còn phụng phịu nét trẻ thơ dù đã hai mươi lúc này chắc đang tủm tỉm cười, chị sở hữu một khuôn mặt ngô nghê đến lạ, khuôn mặt luôn khiến cho người đối diện phải bật cười vì vui lây. Nhỏ thích nghe chị Hai la oai oái mỗi khi đánh nhau với nhỏ, thích cái cảnh chị bật cười nắc nẻ khi đá được nhỏ lọt tỏm xuống giường… Lòng nhỏ lúc này tràn ngập yêu thương…


Ba lúc này không có nhà. Sáng sớm ba đã cùng mấy chú bạn đi đào cây mai rừng trên núi. Ba nói mai rừng không đẹp bằng mai nhà, nhưng được cái lạ và có mùi thơm của núi rừng hoang dã. Chắc giờ này ba đã lên tới núi rồi, nghĩ đến ba, nhỏ bất giác quay xuống bếp. Má đáng cặm cụi chăm lo cho nồi mứt dẻo thơm lựng, tỉ mỉ tỉa những bông hoa bằng quả đu đủ nhỏ nhỏ, xinh xinh… Vầng trán má lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn nở rộ như bông mai vàng ngoài sân, nụ cười như nhuốm cả vào những món lộc mà má dành cho cả nhà vào tiết trời Xuân thắm… Nhỏ bông muốn ôm tất cả vào lòng, mọi người cứ như những thiên sứ vây quanh nhỏ, che chở và… yêu thương… Nhỏ muốn hét lên thật to với cả trời đất rằng nhỏ yêu tất cả, yêu cả cuộc đời này…


Có người từng nói với nhỏ rằng ước mơ của mình là được đi với người yêu thương nhất trong tuyết… nhưng… mùa xuân không có tuyết… Không có tuyết thì nhỏ muốn đi cùng người đó trong mưa lộc của mùa xuân. Chiếc lá nào rơi xuống thềm nhà làm nhỏ giật mình… có gì đâu… Chỉ là mùa xuân đang khẽ lướt qua tim nhỏ đấy mà…

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010

HAI NỬA VẦNG TRĂNG

Tình cờ anh gặp lại vầng trăng,
Một nửa vầng trăng thôi, một nửa.
Trăng vẫn đấy mà em xa quá,
Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên ?

Nắng đã tắt lâu rồi, trăng thức dậy dịu êm,
Trăng đầu tháng có lần em ví,
Chữ D hoa như vầng trăng xẻ nửa,
Tên anh như nửa trăng mờ tỏ,
Ai bỏ quên lặng lẽ sáng bên trời.

Ơi vầng trăng theo con nước đầy vơi,
Trăng say đắm dào trên cỏ ướt,
Trăng đầu tháng như đời anh chẳng thể nào khác được,
Trăng cuối tháng như đời anh hao khuyết.

Em đã khóc,
Trăng từng giọt tan vào anh mặn chát.
Em đã khóc,
Nhưng làm sao tới được,
Bến bờ anh tim dội sóng không cùng.

Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh,
Cứ một nửa, như đời anh, một nửa,
Nhưng trăng sẽ tròn đầy, trăng sẽ...

Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ ?
Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau.
Hoàng Hữu

một đêm nào về muộn...đường phố vắng hoe...lãng đãng nhìn vầng trăng non đầu tháng mọc trên đầu. lẩm nhẩm đọc lại mấy câu thơ ngày cũ...không hiểu tại sao lại tự dưng hiện ra trong đầu...
"Tình cờ anh gặp lại vầng trăng...một nửa vầng trăng thôi, một nửa..."
một vầng trăng ngày xưa...một vầng trăng bây giờ...một vầng trăng em mang đi...một vầng trăng anh giữ...dường như cuộc đời mỗi chúng ta đều có một vầng trăng...một vầng trăng của riêng mình


"Hai nửa vầng trăng" là một bài thơ không dễ để hiểu...nhất là với hoàn cảnh ra đời tương đối đặc biệt của mình. bài thơ được viết trong những ngày cuối cùng của nhà thơ...trong một trạng thái gần như là xuất thần...mê sảng...Bài thơ là lời tự sự về câu chuyện tình dang dở của chính tác giả...Ám ảnh xuyên suốt cả bài thơ là hình ảnh hai nửa vầng trăng xoáy đi xoáy lại như cố khắc sâu một niềm cách trở, chia ly...Nhưng đến cuối bài thơ lại nổi bật hình ảnh của một vầng trăng viên mãn tròn đầy...tượng trưng cho hạnh phúc vẹn toàn. Hạnh phúc ấy nhà thơ không thể tìm thấy được trong đời thực nhưng cuối cũng đã đạt đến được trong thơ.

Bài thơ đã được nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc và được thể hiện qua giọng hát trầm ấm giàu xúc cảm của cố ca sĩ Ngọc Tân...
NGUYỄN TRƯỜNG NHÂN

Dạ khúc...!...

Sông tôi ai ngang qua đêm nay

Hương trong bậu áo có còn ngây

Sóng sánh trăng nhàu sau nếp lụa

Tình cạn bao giờ

nay bỗng say


Đường tôi ai đếm bước đêm nay
Dấu chân lộng lẫy

thuở tình vui
Một nhánh lan gầy thành hư ảo
Một nghìn viên sỏi hóa mồ côi


Gương tôi ai về soi đêm nay
Mây xưa

chắc hẳn vẫn đầy vai
Có sợi buồn nào lơ đãng ngậm
Giữa bờ môi ấy nuối mơ phai

Đàn tôi ai gẩy vang muôn dây
Mà nghe xa vắng chợt đong đầy
Bơi mãi không qua
câu hát cũ
Tội tình lá chiếc giữa trùng vây

Tim tôi ai gõ cửa đêm nay
Nhớ mang theo
một chút heo may
Một chút hồn nhiên vào ở trọ
Và một chút gì
như rượu cay.

(Thanh niên, số ra chủ nhật, 31/2/2010)

Mường Mán tên thật là Trần Văn Quảng, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1947, quê huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế. Ông đã sáng tác và nổi tiếng từ trước 1975, với những sáng tác viết riêng cho tuổi hoa và rất được giới học trò yêu thích: Lá tương tư (truyện dài, 1974), Thương nhớ người dưng (1989), Mùa thu tóc rối (1990)...

Mường Mán là cây bút viết cho tuổi hoa, với những vần thơ trong trẻo, nhuận nhị như chính lứa tuổi học trò. Ta bắt gặp trong sáng tác của ông một thế giới tươi đẹp, thi vị, lấp lánh sắc màu, mang những nét duyên thầm. Những năm gần đây sáng tác của ông thường xuyên xuất hiện trên các trang thơ, với một sự chuyển đổi phong cách rõ rệt. Những câu thơ chắt lọc hơn, nhiều suy tư, trải nghiệm nhưng vẫn thể hiện được những nét riêng của một Mường Mán ngày nào. "Tình đôi khi là muối /Chắt lọc từ tháng năm /Qua sông dài biển rông /Còn nguyên vị ngọt đằm"(Tình đôi khi).

Dạ khúc là một sáng tác mới được đăng trên Thanh niên, số ra chủ nhật (31/1/2010). Bài thơ là chút thoáng suy tư về một tình yêu đã qua với một chút vị nhẹ nhàng, sâu lắng. Không nặng nề, đau khổ...chất suy tư được thể hiện qua một loạt hình ảnh với hai thế giới đối lập ngày xưa và bây giờ...Một chút gì xa xôi, tiếc nuối. Tình yêu trôi đi để lại ký ức giữa tim buồn...Mở rộng lòng mình ra...cho mây, cho gió...cho ngày xưa...Tìm chút hồn nhiên để đêm bình lặng...để hồn thanh thản...và để trái tim lặng lẽ ngủ ngoan....

NGUYỄN TRƯỜNG NHÂN

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

Cô nhóc và mùa xuân

Cô nhóc và mùa xuân

VÕ THỊ NGỌC DUYÊN
ĐH Nha Trang



Cô nhóc ngày nào vẫn tết bím hồng đi qua ngõ mùa xuân
Vẫn cầm trên tay những bông cúc vàng như nắng
Chắc Tết này con nhóc vẫn sang thăm mình với màu áo trắng
Cứ làm mình cười ngẩn ngơ…

Hay là tết này mình tặng cô nhóc một bài thơ?
“Đền ơn” ba mươi nào nhóc cũng sang cho mình que kẹo
Năm nay lớn rồi cũng đừng ngại ngùng mặc yếm hồng mà sang nhé nhóc
Bên này vẫn chưa đầy chiếc hộp ngọt mùa xuân…


Mưa phùn rồi ra phố dạo nhóc ơi!
Nhớ cầm ô hồng cho người ta đi ké với
Khoác chiếc khăn len ba mươi rồi nhóc tặng
Thấy lòng mình cứ ngồ ngộ kì ghê…

Và tết này mình đã tặng cô nhóc một bài thơ…

Trốn để được tìm thấy

Trốn để được tìm thấy

NGUYỄN THỊ NI NA
Lớp 12A1, THPT Lê Thành Phương



Tính khí kì lạ, hành động kì lạ, túm lại gã là một con người kì lạ, cho nên việc ta và gã làm quen với nhau cũng kì lạ nốt.



Năm lớp 9, ta buồn vì chuyện học hành, chuyện gia đình, ta cúp cua, cái cúp cua đầu tiên trong cuộc đời học sinh. Lần đó thật buồn ta lang thang ra sau trường, nơi có cái cây cổ thụ mà ta yêu quí, nhưng ta lại trút hết sự bực bội vào nó, rồi lại ngồi khóc vì thương nó. Lúc đó gã xuất hiện nhìn ta với vẻ mặt hết sức ngốc xít, rồi gã ngồi xuống cạnh ta, cạnh cây cổ thụ, gắn vào tai ta một đầu dây heatphone. Đến mãi sau nà ta mới hiểu tại sao gã lại làm dzậy. “…using the future enjoy to cover the present sandness” (Hãy dùng niềm tin tương lai để che lấp nỗi buồn của hiện tại). Một điệu nhạc du dương vang lên thật sự là điều cần nhất cho ta lúc này, giúp ta quên đi tất cả, lắng lòng xuống suy nghĩ sâu hơn. Ta và gã đã quen nhau như thế, không nói, không chào, không tên, không cả nỗi nhớ, hò hẹn. Lạ thật đấy!



Bây giờ ta đã là một nữ sinh 12. Dường như trong kí ức ta sắp delete tên ngốc xít ngày nào nếu như không co vụ va chạm ngày hôm nay. Ta và gã đụng nhau ở cầu thang. Trời, gã nhìn ta thật kì lạ, cái nhìn vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ khó hiểu. Gã thật đáng ghét! Đã thế mà cũng không thèm xin lỗi ta. Vào lớp ta lại chạm phải gã. Chỉ vì gã mà ta vào trễ, rồi còn bị phạt nữa chứ, tức ơi là tức! Hỏi ra mới biết gã về mới chuyển về và được phân vào lớp ta. Mà lạ thật, nhìn kĩ cũng thấy gã dễ thương thiệt. Hình như gã không nhận ra ta. Thôi kệ, ta không cần phải nhắc vì dù sao cũng có nhiều bạn nữ vây quanh gã mà. Mà tại sao ta lại buồn thế này nhỉ? Gã vào lớp ta học được hơn một tuần rồi, thành tích học tập rất tốt, biết quan tâm tới bạn bè, chỉ có riêng ta là gã cứ lạnh nhạt. Hay vì lần đụng nhau ở cầu thang? Lẽ nào gã lại hẹp hòi đến mức để bụng chuyện đó, mà chuyện đó người đáng ra phải xin lỗi phải là gã chứ. Tức ơi là tức! Hôm nay ta quyết định phải hỏi gã mọi chuyện cho ra nhẽ mới được. Không ngờ lại có tác dụng thật, gã cười, nụ cười lần đầu tiên ta thấy ở gã, thật ấm áp, không giống với cái vẻ giá lạnh đáng ghét thường ngày ở gã.



“Cuối cùng Thương cũng nhận ra mình, vậy mà mình nghĩ không bao giờ Thương nhận ra chứ!”, gã nói thế.



Thực sự ta đã rất nhớ gã, muốn nói với gã thật nhiều khi nhận ra gã. Ta muốn nói cho gã biết ngày ấy ta đã đi tìm gã để nói lời cảm ơn nhưng không thể nào tìm được. Cứ như là gã đã biến mất. Bây giờ thì ta đã hiểu ngày đó gã cũng buồn như ta và hay trốn học vì ba mẹ gã li hôn. Gã phải theo mẹ qua sống ở nước ngoài. Không ngờ năm lớp 9 đó là lần cuối cùng ở trường gã gặp ta, người mà gã cho là đáng yêu, nhí nhảnh, chiếm giữ rất lâu trái tim gã. Năm nay gã và gia đình về nước sống luôn và gã đã cố ý xin vào lớp ta. Hóa ra gã muốn xuất hiện thật bất ngờ trước ta mà ta thì không nhớ. Hẳn nhiên gã rất buồn.



Phải chăng cần phải có một “cú sốc” nhẹ nào đó thì con người ta mới sống lại trọn vẹn những kí ức, tình cảm mà tưởng chừng như đã ngủ quên. Và bây giờ gã đã làm được, làm chênh chao tâm hồn ta. Một sự kì diệu.



“...using the future enjoy to cover the present sandness”. Điệu nhạc vang lên giống như ngày xưa, chỉ khác bây giờ là niềm vui và hạnh phúc khi những ngón tay ta đang rất ấm áp, ngoan hiền trong bàn tay gã.

Chồi xuân

Chồi xuân

NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ
ĐH An Giang




Cựa mình từ trong thớ vỏ


Sớm nay một sắc xanh ngời


Ủ từ phễu sương tay gió


Chồi xuân nâng lộc chơi vơi…




Tiếng chim chuyền cành lắt léo


Rót vào trời đất bao la


Mưa giêng lấm vàng áo cỏ


Mùa xuân như gần như xa…




Xòe tay bung cơn gió mát


Hương từ vạt đất trổ hoa


Ửng hồng duyên ai má lúm


Mắt cười như càng xinh ra.




Bướm gieo xuân về lối phố


Ngõ tràn nghìn nếp mật thơm


Gửi mùa một phong bao đỏ


Chồi xuân biếc nụ xanh mơn…