Thứ Hai, 25 tháng 1, 2010

Chúc mừng Tường Vi!



Chúc mừng Tường Vi với hai giải thiệt bự mới rinh về từ cuộc thi thơ Bút Mới lần 8: Giải nhì và Giải gương mặt thơ nữ trẻ nhiều triển vọng, bài thơ "Có những mùa đi tìm cuộc sống"!

Kết quả thi thơ Bút mới lần 8

Kết quả thi thơ Bút mới lần 8



Bút mới là cuộc thi thơ định kỳ hai năm/ lần của Tuổi Trẻ nhằm phát hiện những cây bút thơ trong sinh viên học sinh (chỉ dành cho người dự thi dưới 25 tuổi).


Kết quả cuộc thi thơ Bút mới lần 8 (2008-2009) dành cho thể thơ tự do với chủ đề “Tôi đi tìm tôi” tổ chức trên tuyển tập Áo Trắng (ban giám khảo: Lê Thị Kim, Đoàn Vị Thượng, Lê Minh Quốc) vừa được công bố như sau:


Giải nhất: Tôi nhặt lại mình - Võ Minh Gia Thi (Hậu Giang).


Giải nhì: 1. Gửi mẹ - khi con mười chín - Nguyễn Thị Hiền (Hà Nội) - 2. Bởi có những mùa đi tìm cuộc sống - Nguyễn Đặng Tường Vi (CLB Sáng tác trẻ Phú Yên).


Giải ba: 1. Tôi, hạt cát, cà phê, mưa và nắng - Đào Thu Hà (Bình Dương), 2. Cho ngày mai - Chiêu (ĐH KHXH&NV TP.HCM), 3. Những cây cọ tuổi thơ - Vi Thùy (Pleiku).


Giải khuyến khích: Trịnh Hải Yến (ĐH Văn hóa Hà Nội), Văn Thành Lê (Bà Rịa - Vũng Tàu), Tịnh Anh (An Giang), Đặng Thiên Sơn (ĐH Quy Nhơn), Vương Tuệ Minh (ĐH Sư phạm Hà Nội), Dư Quốc An (Bến Tre), Lim (TP.HCM), Lê Thị Hồng Thanh (Cần Thơ).


Gương mặt thơ nữ trẻ nhiều triển vọng (giải riêng của giám khảo Lê Thị Kim): 1. Nguyễn Đặng Tường Vi (CLB sáng tác trẻ Phú Yên), 2. Nguyễn Thị Hiền (Hà Nội).

Xuân mười bảy

Xuân mười bảy

LÊ THỊ THANH TRÀ
Lớp 11 Sinh, THPT chuyên Lương Văn Chánh


Sáng sớm tinh sương, bé đã thức giấc từ khi nào, khẽ bước ra thềm. Cả một bầu không khí trong lành ôm lấy bé. Ông mặt trời cũng vừa thức dậy, vén làn mây rọi những tia nắng đầu tiên xuống thềm. Ôi, chào cô bé! Trời se se lạnh, ánh nắng hòa vào màn sương tạo nên một bức tranh lung linh, xào xạc, mờ ảo. Làn gió xuân lướt qua làm bay bay tóc bé, thoang thoảng đâu đây hương thơm ngọt ngào của khóm hồng. Bé thích thú ngắm nhìn những hạt nắng bé xíu, tinh nghịch đuổi bắt những hạt sương chưa kịp tan. Bé nhón tay đón lấy những hạt nắng bé bỏng, ấm áp, lim dim hòa mình vào bình minh. Ôi! Cuộc sống thật tươi đẹp biết bao! Nàng xuân đã đến mang theo hơi thở ấm áp, mang đến hương thơm, quả ngọt và những sắc màu diệu kỳ cho cuộc sống. Rộn rã, vui tươi đó là những bản giao hưởng tuyệt vời do các chú chim mang lại. Khóm hồng khẽ rung rinh như cùng bắt nhịp vũ điệu mùa xuân…


Vậy là không bao lâu nữa bé sẽ bước sang tuổi mười bảy với những ước mơ, khát vọng và hoài bão cho tương lai. Bé sẽ không còn tinh nghịch và bướng bỉnh nữa bởi vì sang mười bảy bé đã có chút người lớn rồi mừ. Bé sẽ chín chắn, mạnh mẽ hơn và pha vào đó cả những cảm xúc hồn nhiên, trong sáng với những rung động đầu đời. Chút xao động tinh tế như mặt hồ thu, như những giọt mưa xuân dễ thương dễ ghét. Hít một hơi thật sâu bé nở nụ cười rất tươi trong nắng. Bất chợt từ xa một ánh mắt vừa quen vừa lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của bé. Bằng một cái nhìn say đắm, cậu bạn hàng xóm đã đứng nhìn bé rất lâu rồi. Ôi vẻ mặt ngây ngất của một trái tim ngốc nghếch sao mà dễ thương chi lạ, cứ như cậu ta vừa bắt gặp một thiên thần í. Bé cúi đầu, thẹn thùng cố giấu đi gương mặt đỏ bừng sau những cánh hồng. Dịu dàng, e lệ như một đóa hoa vừa hé nở, có phải bé đã làm tim ai xao xuyến…


Xuân mười bảy, bé đã lớn thật rồi…

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Cho một khoảng trời "mười bảy"...


Ánh mắt đầu tiên
Buồn qua ngọn khói
Tháng ngày trôi theo chiều dọc mùa thu
Nắng rất vàng, lá rất vàng, mưa cũng rất vàng
Và phiến trăng mơ kề má gối!
Có ai khóc với nỗi buồn mười bảy tuổi!
Những nỗi buồn nhẹ như giấc chiêm bao.
Chưa có gì thật hết
Thế giới ngoài kia cách một hàng rào!

Tuổi mười bảy bàn chân chưa tiếp đất
Trái tim bung mình
Cú nhảy đầu tiên
Tuổi mười bảy chính là khoảnh khắc
Giữa thinh không bay lượn vài vòng
Sự đổi thay đột ngột mất cân bằng!
Một bước phiêu lưu
Vạn điều lạ lẫm
Và vụt sững sờ khi bàn chân chưa tiếp đất
Nếu chẳng kịp lường…
…cú ngã đầu tiên…

Mười bảy ơi!
Ai đứng lại bên thềm
Đôi mắt – hai vì sao ngấn nước
Cuộc chia tay – dù thời gian báo trước
Mà vẫn bàng hoàng như rụng khỏi chiêm bao
Mười bảy ơi!
Ta đã đứng bên rào!
Cuốn nhật ký thành thông hành ký ức.
Ta chạy ngược mùa thu, mặc con tàu vẫn lao lên phía trước
Bên thềm xưa
Chỉ mỗi mình ta
Là đã thuộc bây giờ…”
blog Viet
Trang Nguyen Email: danphuong_20003@...


có ai đó vừa giã từ mười bảy? có ai đó ngỡ ngàng bước sang mười tám vẫn không thôi băn khoăn về một khoảng trời mười bảy đã qua...!..mười bảy lắm khát vọng...mười bảy không thiếu những mộng mơ...nhưng cũng chính mười bảy là điểm khởi đầu của bao nhiêu là va vấp. bước qua ngưỡng cửa ấy...cuộc đời rộng mở thênh thang trước mắt...vẫy gọi, đợi chờ...mười bảy đẹp nhất đời người bởi ở cái tuổi ấy con người chỉ sống với ước mơ và khát vọng...khao khát được sống, được đi..."Có ai khóc với nỗi buồn mười bảy tuổi!/những nỗi buồn nhẹ như giấc chiêm bao...".

mười bảy cần một con đường...mười bảy khát một chân trời...để biết và để đi...để yêu và để sống.
những cú vấp đầu đời là không thể tránh...
nhưng có ai trách mười bảy đâu vì lắm những dại khờ...
không con đường nào dễ đi...không thành công nào mà không phải một lần trả giá...
nhưng quan trọng nhất...sau những vấp ngã...và đổ vỡ...phải đứng lên để tiếp tục một con đường...ngẩng đầu lên và hãy nhìn về phía trước

một cô bé nào đó trong trang nhật ký về tuổi mười bảy của mình đã viết: "Và tôi cũng yêu những con đường. Tôi hay nhắc con bạn mơ mộng hãy yêu những con đường. Dẫu nhiều khi nó lắm dốc đèo, nhiều sương mù, hay bụi bặm. Lắm lúc đi trên đường, chẳng nhìn thấy trước mặt mình có gì, chỉ có một màn đen kịt với những đốm đèn chói lòa như sao sa. Con đường hình như hóa thành bầu trời. Có khi con đường toàn sương mù. Vạch từng đám sương để bước đi. Cũng chẳng biết phía trước có gì, chỉ biết cứ đi là sẽ thấy".

cũng chỉ là cái tuổi mười bảy ấy thôi...nhưng con đường phía trước sao mà xa ngái...không có điểm bắt đầu...cũng chẳng biết đâu là kết thúc để dừng lại...dẫu chỉ để nghỉ ngơi...bước đi mà như người bị bịt kín đôi mắt...
có lẽ là với cái tuổi mười bảy của mình em đã phải chứng kiến quá nhiều những đổ vỡ...đã phải đau gấp nhiều lần vì những vấp ngã của chính mình và của chính những người xung quanh...khoảng trời mười bảy của em có gì...ngoài gánh nặng kí ức cứ luôn luôn trĩu nặng...những khát vọng và mộng mơ hình như đã đánh rơi lại ở đâu đó từ rất lâu rồi...!...

"Chưa có gì thật hết/ thế giới ngoài kia cách một hàng rào!"...
mười bảy mới chỉ là bắt đầu...đừng biến nó thành kết thúc...! gieo mầm khát vọng và thắp sáng cho mình những giấc mơ...rất dài và rất xa là con đường trước mặt...nhưng phải bước đi và bước đi thật vững vàng...
hành trang có gì...niềm tin, ước mơ...đôi bàn tay, tâm hồn...tình yêu và một tấm lòng rộng mở.!..
thật sự sống vì một mười tám đang đến nở hoa mỗi ngày...

khép lại một khoảng trời mười bảy..!..
"Mười bảy ơi!
Ai đứng lại bên thềm
Đôi mắt – hai vì sao ngấn nước
Cuộc chia tay – dù thời gian báo trước..."
giữ nghe em...dù chỉ một chút mộng mơ...cơn mưa mười bảy ngày xưa vẫn còn vụng dại đến cả bây giờ...hãy sống để đừng tiếc nuối...!
mười bảy ơi...
không thể nào trở lại...một và chỉ một trong đời...!
NGUYỄN TRƯỜNG NHÂN
ĐI TÌM MƯA

Tôi thường viết tên mình bằng những hạt mưa
Mưa, mưa hoài, mưa chẳng dứt
Nhoà mất rồi cái tên nhỏ bé
Nhoà cả tôi trước vồn vã cuộc đời.


Tôi đã tập cho mình thói quen viết tên bằng những hạt mưa
Từ một người yêu mưa lắm lắm
Hay viết tên bằng mưa lên ô cửa kính
Một ngày tôi biết, trong ấy có tên tôi.

Tôi thay phin cafe đắng bằng mưa
Tí tách rơi
Tên anh và tên tôi rơi vào phin đắng
Đâu mất rồi viên đường
Để phin mưa đắng ngót đầu môi.

Anh để tôi đi vào một ngày mưa
Hai cái tên nhoà đi trên ô cửa kính
Tay anh vẫn vạch từng nét chữ lên mưa
Tên tôi.

Thấy lại mình bên phin cafe đắng không đường
Lần đầu uống cafe trong mưa khi tim mình không đau đớn
Cái đầu và trái tim sao trái khoáy
Lí trí biết mình vẫn yêu anh
Mà con tim chẳng nghe lời.

Trong mưa
Anh vẫn hay viết tên tôi
Tôi cũng thế
Nhưng nhận ra chân thành thôi chưa đủ để yêu nhau.
Và chúng tôi đã kết thúc một tình yêu không có điểm khởi đầu.


Tôi vẫn nhớ một người yêu mưa.
Một ngày
Tôi thấy mình tan thành những hạt mưa.
NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI

mưa đa tình...nhưng mưa cũng vô tình lắm...những vần thơ viết gửi một người xưa nhưng chưa cũ bao giờ...khi tất cả đã đi qua...khi ta nghe tim mình không còn những nhịp đập rộn ràng mỗi lần nhắc đến tên người ấy...liệu rằng còn lại được chút gì để nhớ trong nhau. có chăng chỉ là những giọt mưa..!..mưa ngỡ ngàng...mưa buốt nhói...rưng rức những nhớ thương. "đâu mất rồi viên đường/ để phin mưa đắng ngót đầu môi"...đắng nghĩa là đã yêu rồi đấy...mặc dù ngày ấy không hiểu...mặc dù ngày ấy quá ngu ngơ. ký ức dường như quá bơ vơ...giữa cơn mưa...giữa phin cafe không đường chưa nhấp vào môi đã nghe chát đắng...!..một chút chua xót chăng khi bỡ ngỡ nhận ra "chân thành thôi chưa đủ để yêu nhau..." chưa đủ thật sao? vậy còn thiếu cái gì? chưa đủ khi những chân thành chỉ đến từ một phía...chưa đủ...khi hai con đường đi cứ chẳng chịu sóng đôi....
có tỉnh táo quá không khi vẫn còn lý trí để nhận ra rằng chưa đủ? bởi khi yêu thật sự cần lắm một chút dại khờ...
vẫn nhớ...bởi để quên đi nào có dễ dàng gì...
bắt đầu...và kết thúc.
cafe...
mưa...
hai cái tên
hãy cứ để mưa xóa nhòa đi tất cả...
những xót xa...tiếc nuối...
nghe lời lý trí thì bao giờ cũng "tốt"...! nhưng cứ vẫn còn đó một trái tim
NGUYỄN TRƯỜNG NHÂN