HOÀNG PHỤNG THUYÊN
Hắn và nhỏ ở gần nhà nhau, chơi thân từ hồi mẫu giáo. Riết rồi hai đứa thành cặp bài trùng lúc nào cũng kè kè cặp cặp không tách rời nhau. Năm lên cấp ba, nhỏ bắt hắn lấy xe đạp qua chở mình đi học, hắn la lên:
- Thôi đi bà nội, kỳ lắm.
- Ông này hay, tui không mắc cỡ thì thôi chứ.
- Bà nói đó nghen.
Y lệnh, sáng hắn qua chở nhỏ đi học. Đúng được một bữa, bữa sau nhỏ trốn biệt. Hỏi mãi nhỏ mới nói:
- Mấy đứa nói mình bồ bịch đó.
- Rồi sao?
- Rồi... rồi vậy đó.
- Rồi bà mắc cỡ chứ gì, tui biết mà. Mai tui qua chở bà đi học tiếp, ngán gì tụi nó.
Lời nói hùng hồn của hắn khiến nhỏ phì cười.
- Ông không sợ ế bồ hả?
- Thì bà làm bồ tui nghen.
- Dzô dziên.
Hắn khoái LilKnight, nhỏ thích Thùy Chi. Hắn mê xe như điên, nhỏ yêu các bé thú đến cùng cực. Vậy mà hai đứa chơi thân đến không ngờ. Tuy nhiên, hai đứa cũng có điểm chung duy nhất: ngắm phố đêm. Nói cho sang vậy, chứ thật ra hai đứa đi học thêm ở nhà thầy Thanh vào buổi tối. Cũng lạ, ở một thành phố nhộn nhịp, xô bồ vẫn có một con phố yên tĩnh đến lạ lùng. Một bữa hắn và nhỏ đang đi ngắm phố thì nhỏ chợt nói:
- Trời hôm nay nhiều sao quá hen?
- Bà khùng hả, đêm 30 làm gì có sao.
Đang nói giữa chừng thì hắn nghe cái "bịch", hoảng hồn quay lại thấy nhỏ đã nằm bất động dưới đất. Hắn sợ quá la lên rồi lật đật cõng nhỏ chạy về nhà. May mà nhà hai đứa ở gần đây nếu không thì chết chắc. Hôm sau, hắn lết thết qua thăm thì thấy nhỏ nằm kín trong chăn.
- Bà bị gì vậy?
- Tui... tui...
- Tui đang giảm cân nên nhịn ăn cho ốm, đẹp giống chị BOA chứ gì.
- Sao ông biết?
Nhỏ tròn xoe mắt vì bất ngờ.
- Tui rành bà quá mà. Suốt ngày than thở sao tui mập thế này, sao tui ú thế kia rồi nhịn ăn đến nỗi bị xỉu giữa đường. Bà đúng là rối loạn tâm sinh lý tuổi dậy thì mà. Hic, chỉ tội tấm thân ngọc ngà của tui thôi.
- Sặc, gì mà tấm thân ngọc ngà nghe muốn ói. Tấm thân... ghẻ thì có.
- Bà hay lắm. Nè, cho bà đó.
Hắn liệng luôn một bịch bự tổ chảng lên giường. Nào là bánh, kẹo, sữa, trái cây... Quá đã.
- Cảm ơn.
- Nếu lỡ không có tui thì sao hả?
- Gì cơ?
- Không có gì, ăn đi.
Nhỏ cũng không để ý đến câu nói của hắn và hồn nhiên chén hết tất cả mọi thứ hắn đem đến. Nhỏ thầm nghĩ: "May mà bố mẹ không biết chuyện mình nhịn ăn, đúng là ngốc thật".
o0o
- Bảy giờ tối nay đi chơi không?
- Đi liền, có đi ăn gì hông dzậy?
- Có, bà mập.
Đúng bảy giờ tối hắn đèo nhỏ trên xe đạp cà tàng đi dạo phố. Hai đứa đi lòng vòng một hồi cũng quay về góc phố quen thuộc. Hắn dừng xe lại, lấy trong túi ra gói quà nhỏ:
- Cho bà.
- Mở nghen. Hối lộ hả?
Nhỏ mở gói quà, lấy ra một sợi dây chuyền có hình trái tim bằng pha lê cực đẹp. Hắn nói nhỏ:
- Tui sắp đi rồi. Ba tui bảo lãnh hai mẹ con qua Úc. Ổng nói tui qua đó học cho bằng người ta, rồi thế nào tui cũng về Việt Nam làm việc. Bà chờ tui nghen?
Nhỏ lặng người, không biết nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Ngày hắn đi nhỏ cố tình không đi tiễn. Nhỏ không muốn mình khóc trước mặt hắn. "Để coi, bên ấy có gì tốt hơn không mà bỏ tui đi vậy cà” - nhỏ sụt sùi nói trong nước mắt.
o0o
Hắn đi được một tháng rồi, hai đứa ngày nào cũng nhắn tin kể lể mọi chuyện. Hôm nay, nhỏ lang thang trên góc phố quen thuộc. Đi một mình nhỏ mới cảm thấy hết nỗi cô đơn. Phố đẹp và cất giấu quá nhiều thứ khiến nhỏ phải ghen tị. Nhỏ chợt thấy buồn, vì không có ai chọc cười, không có ai để hành hạ và vì nhớ hắn...
o0o
"Tui có gửi thư cho ông đó”. Đọc tin nhắn của nhỏ mà hắn phì cười. Thời đại thông tin toàn cầu, suốt ngày chat chit chửi nhau ầm ầm mà bày đặt viết thư. Nói thế thôi chứ hắn vui lắm vì biết chắc nhỏ rất nhớ mình. Lật đật chạy xuống chờ thư của nhỏ, gần một tuần rồi chứ ít gì. Sao mãi không thấy nhỉ? Lục tung đám thư từ được gửi tới, hắn nhận ra thư của nhỏ trong một đống phong bì nhờ vào màu hồng rực rỡ không lẫn vào đâu được. Hồi hộp mở thư ra, hắn chợt thấy lòng xốn xang. Thư của nhỏ vẻn vẹn có năm chữ: "Nơi ấy... có buồn không?".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét