NGUYỄN THỊ HỒNG THÚY
11S1, THPT Duy Tân
Ngày ấy tôi và ấy thường dắt tay nhau đi trong mưa, dưới những tán cây xanh mướt và rồi cười giòn tan đến mức vỡ tung những chiếc bong bóng bập bềnh.
Trong những trò chơi rượt bắt thuở nhỏ ấy luôn là người thắng cuộc. Giở trò con gái, tôi quay mặt đi, giấu khóe mắt cay cay, phần tức vì thua, phần giận vì bị ấy trêu chọc, có lúc tôi òa lên khóc rồi nhào đến đấm tới tấp lên cái lưng thô kệch của ấy. Rồi đâu lại vào đấy, tôi và ấy lại quấn quýt bên nhau.
Theo thời gian, chúng tôi lớn dần lên. Ấy vẫn là thằng bạn hiền khô ngày ngày sang đèo tôi đến lớp, vẫn là chiếc thùng chứa để tôi trút vào đó bao niềm vui nỗi buồn, bao nụ cười và cả những giọt nước mắt.
Tôi và ấy cùng đậu vào một ngôi trường dân lập ở thành phố. Tôi luôn mang mặc cảm điểm thấp hơn ấy nên không dám gặp ấy. Bất chợt một hôm gặp ấy trong sân trường. Như không kiềm được, tôi chạy đến bên, tựa vào vai khóc ngon lành như những ngày còn bé. Cũng từ đấy, ấy trở thành “mặt đất” hứng những “khoảng trời mưa bụi” của tôi. Ấy lại cút kít đạp xe ngược gió chở tôi đi học. Tôi rón rén vén gọn tà áo dài trong tay và ngã lưng vào ấy mỗi khi nắng gắt. Nắng mênh mang xô đuổi nhau trên bờ vai đẫm mồ hôi của ấy. Trái tim tôi tự dưng bồi hồi đến lạ…
Một thời gian dài tôi và ấy không gặp nhau. Tim tôi như thắt lại khi nghe tin ấy nghỉ học. Tôi thấy nhớ ấy vô cùng. Con đường như dài ra bất tận khi không có ấy ở bên.
Những ngày không có gã bạn thân bên cạnh dường như cuộc sống của tôi đảo lộn tất cả. Một chuỗi ngày trống trải và tẻ nhạt. Quyển nhật ký dày lên trông thấy.
Tôi lao vào học sau bao lá thư gửi đi không có lời hồi đáp. Những bài kiểm tra liên tiếp ập đến đã lấp dần chiếc hộp kỷ niệm giữa tôi và ấy.
Cuộc đời có những cái duyên kỳ lạ. Tôi đã gặp ấy trong bộ dạng của một anh công nhân còm cõi. Tôi lặng đi nghẹn ngào. Ấy ngậm ngùi kể về chuyện gia đình rồi chép miệng, thở dài. Thì ra là thế, ba ấy mất, mẹ ấy bệnh nặng, ấy phải vào đời sớm để có tiền nuôi mẹ. Vậy mà bấy lâu nay ấy luôn im lặng. Đúng là gã bạn tồi!
Nhìn nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt khắc khổ, chai sần của ấy trông ghét quá! Tự dưng có cái gì đấy như nỗi xót xa dâng lên ngút ngàn trong trái tim chừng như hóa đá của tôi. Giá như tôi có thể sà đến bên ấy, kể lể với ấy và đánh vào ấy một cái thật mạnh để trút hết bao hờn trách, hiểu nhầm bấy lâu nhưng tôi đã không làm được.
Chúng tôi chia tay nhau, ấy nhanh chóng mất hút giữa dòng đời nhộn nhịp. Ấy đến và đi như một chiếc cầu vồng sau mưa. Để lại trong tôi bao sự chống chếnh. Lục tìm trong ký ức hình ảnh về một khuôn mặt dễ thương, bầu bĩnh của ấy ngày nào, tôi như chết lặng.
“Ấy ơi…”, âm thanh vang lên rồi rơi tõm, vỡ tan vào khoảng hư vô. Tôi nghe trên má mình nóng hổi những giọt tiếc nuối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét