PHAN MAI THƯ NHÃ
Nắng cháy nóng nửa mùa đã mệt nhoài con phố. Từng bước chân thấm nặng giọt mồ hôi. Ướt áo ai vạt nắng đầu mùa lúng liếng, nhẹ nhàng thoang thoảng hương hạ một chiều mưa! Ừ,…là cơn mưa hạ ngập ngừng trước gió, tóc ai tung xỏa giữa trời mây, trong suốt từng giọt lung linh cổ tích. Bài hát nhỏ thích nhất bỗng dịu dàng cất lên, vang vọng trong không gian mà nhịp nhàng tận tiềm thức.
“Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa…”
Áo phơi trời đổ cơn mưa…”
Là bài hát "Một mình" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Hôm nay, nhỏ cũng…một mình…Ngẩn ngơ nhìn làn mưa trong suốt hồi lâu, nhỏ bật cười…Mùa hạ lạ thật, chẳng khác nào tâm trạng của một cô gái mới lớn, chợt nắng, chợt mưa, hồn nhiên đến lạ! Nhoẻn miệng cười, nhỏ thấy mình so sánh thật chính xác, chỉ có điều…trái tim nhỏ dường như cũng thích bắt chước mùa hạ mất rồi! Nắng trốn ở đâu cho nhỏ một mình?! Bâng khuâng chiều nội trú…buồn hiu! Mưa nhạt nhoà trên mắt ai, nhớ…
Nắng rải một màu vàng rực trên con đường đầy hồi ức. Nắng ngập đầu nhuộm đầy một màu vàng beng béc…Nắng lặng lẽ đến theo tiếng ve với những nhành phượng rực lửa và nhí nhảnh xen qua kẽ lá rơi trên mắt ai, "ai ấy" vội vàng đưa tà áo che duyên làm nắng vui mừng hồn nhiên nhảy lên những vũ điệu nhộn nhịp theo gió…
Nhớ mái tóc chẻ ngọn khét mùi nắng giữa trưa hè đi bắt cá. Nhớ cánh diều vi vút tận triền đê tung cao cùng những bước chân bé xíu và hương hoa dại ngan ngát bao trùm cả không gian ngày thơ bé. Nhớ làn da ngăm vì ăn nắng trong những chiều vùng vẫy dưới nước. Biết làm sao khi tha thiết nhớ về những cơn sốt làm bà lo lắng ngồi bên cả đêm mệt nhoài chiếc lưng còng bé xíu và những lúc mẹ thủ thỉ gội đầu bên ao dặn rằng đừng dang nắng…
Nhỏ nhìn cơn mưa hạ với bao tiềm thức trỗi dậy, không gian tràn ngập nắng thuở nào xa nhớ! Đưa tay hứng những giọt mưa, nhẹ nhàng ngửi thấy mùi khen khét thân thương phảng phất đâu đây!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét