VÕ THỊ LỆ
Sinh năm 1989
Sinh viên năm 2, Khoa Báo chí,Trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn, Tp. HCM
Sinh viên năm 2, Khoa Báo chí,Trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn, Tp. HCM
Có bài đăng trên nhiều báo và tạp chí.
Đôi lời: Tôi thường mệt nhoài với những suy nghĩ. Cuộc sống cho tôi nhiều kinh nghiệm nhưng cũng làm tôi chai sạn trước nhiều cảm xúc. Lúc đó, tôi viết…viết về những kinh nghiệm…viết để cảm xúc vẫn nguyên vẹn trong từng con chữ
Khoảng trời xa
Khoảng trời xa
VÕ THỊ LỆ
Lớp BC k07, ĐH KHXH & NV, Tp. HCM
Nhìn về khoảng trời xa xa, ánh mắt Quanh rơi vào khoảng không bất định. Trước mắt cô là những sườn đồi khúc khuỷu, những con đường nhớt nhát sau cơn mưa xứ núi. Quanh thầm đếm những mùa mưa đi qua- bao nhiêu mùa mưa là ngần ấy thời gian cô gắn bó với ngôi chùa này. Nơi đây, không có tiếng sóng biển vỗ ầm ầm vào mùa động nhưng câu chuyện năm nào thỉnh thoảng vẫn trở về trong ký ức tựa như những đợt triều cường vẫn ập đến bất ngờ ở quê cô…
Ngày đó, Quanh là đứa con duy nhất của một gia đình làm nghề chài lưới. Quê Quanh tuy nghèo nhưng mọi người sống chan hòa với nhau. Mùi tanh nồng của cá cùng vị mặn mòi của biển thấm dần vào mạch máu cô.Tuổi thơ với bao điều tươi đẹp lúc nào cũng dang tay chào đón Quanh. Cô luôn phấn đấu để trở thành con ngoan trò giỏi. Ước mơ trở thành bác sĩ bao giờ cũng được người bạn trai là Nhuận Tú chia sẻ bằng cách cả hai nhặt những vỏ ốc xâu lại thành chuỗi rồi ném ra biển để ước mơ thành hiện thực. Cứ thế, những kỷ niệm của Quanh và Tú luôn có người bạn thứ ba là biển. Biển trong mắt Quanh dịu vợi tựa vòng tay của mẹ và ấm áp tựa bàn tay của Tú.
Nhuận Tú vốn lớn tuổi hơn Quanh. Tú sinh ra ở vùng biển nhưng được gia đình cho ăn học tử tế nên anh không chịu được cảnh sống cơ hàn. Thay vì học ở tỉnh với Quanh, anh quyết định thi vào trường Y của thành phố. Thương Tú làm trai phải có chí lớn, Quanh đành để người yêu ra đi với lời hứa sẽ về khi có sự nghiệp vững vàng. Hôm tiễn người yêu lên đường, biển không có những đợt sóng dữ dội làm xao lòng người ra khơi. Những tia nắng dường như cũng ngủ quên trong những giọt nước mắt của người ở lại.
Tố Quanh đang hoàn thành những môn học cuối. Cuộc sống quê cô trở nên khó khăn sau những đợt triều cường. Quanh bắt đầu làm quen với việc vá lưới để không tốn tiền thuê người- vừa phụ giúp gia đình, vừa lo việc học hành, vừa chờ đợi Nhuận Tú khiến tuổi xuân của Quanh trôi theo năm tháng.
Ngày Quanh tốt nghiệp, tấm bằng loại ưu không lấp đầy nỗi nhớ của cô về anh. Cô vẫn đứng trước biển mỗi buổi chiều nhưng không đủ sức để xâu những vỏ ốc thành chuỗi như ngày nào.
Mới đó, Quanh đi làm được nửa năm.Tú vẫn bặt âm vô tín. Bạn bè bảo tình yêu của hai người là quả bóng pha lê mong manh- dễ vỡ. Quanh chỉ cười vì cô tin vào tình yêu dành cho Nhuận Tú cũng như trong suy nghĩ của Quanh, biển bao giờ cũng mang một màu xanh hiền hòa.
Biển động. Những con sóng lấn sâu vào bờ lấy đi một phần của những túp lều lụp xụp dùng để buôn bán cá. Nhuận Tú về quê vào một ngày biển chưa lặng những đợt sóng, bãi cát không còn chỗ trống cho trẻ con hò hét bởi những chiếc thuyền vẫn nằm im ỉm. Giờ đây, anh đã là một bác sĩ có chút tiếng tăm và có người con gái bên cạnh. Quanh đứng chôn chân giữa đống lưới đang rối bời tựa đầu óc cô, tay bấu chặt vào cái thang tre đang gác hững hờ bên mui thuyền.Những miếng nhựa còn sót lại trên cát đâm vào chân cô. Nhức nhối.
Tú về vài ngày rồi trở về mảnh đất phồn hoa đô thị. Quanh thấy hơi thở gấp gáp mỗi lần nhìn anh sải những bước chân trên biển nhưng vô ích. Anh không bộc lộ chút cảm xúc, dường như với Tú bây giờ Quanh chưa bao giờ tồn tại. Từng đợt gió quất vào tai Quanh, vạt áo bluse bị hất về phía trước, cái lạnh chạy dọc sống lưng. Biển vẫn một màu xanh như thưở hai đứa yêu nhau.
-Mày là đứa con gái…
Cha Quanh bỏ lửng câu nói bởi cơn tức giận đã lên tận cổ. Cô chỉ biết ngồi trước bậc thềm, nước mắt chực tuôn.Giờ đây, trong mắt gia đình Quanh là đứa con gái mù quáng trong tình yêu, bao nhiêu công sức nuôi cô ăn học chủ yếu là cậy nhờ lúc tuổi già, vậy mà cô lại xin việc ở một nơi “khỉ ho cò gáy”. Quanh như người sắp chết đuối giữa biển khơi nhưng chưa tìm được bến đỗ an toàn. Trong tình yêu cô luôn chung thủy, trong sự nghiệp cô luôn cống hiến hết mình. Lẽ nào đó là sai lầm của Quanh?
-Cô tỉnh rồi à?
-Sao tôi lại ở đây?
-Lúc trưa mấy chú tiểu thấy cô bất tỉnh giữa đường đi lấy nước nên đã đem cô về đây. Tôi là người chăm nom chùa này.
Tố Quanh cố nhớ lại những gì diễn ra trước đó…Tiếng la hét của cha, tiếng khóc của mẹ, tiếng bước chân chạy ra khỏi nhà, tiếng sóng biển xa dần, tiếng suối chảy róc rách…Tất cả ập tới khiến đầu Quanh quay cuồng.
-Tôi…
Ánh mắt Quanh từ từ khép lại, thân thể cô ngã quỵ trước bậc thềm…
-Thưa cô, đã tới giờ làm lễ!
Quanh đứng thêm một lát rồi trở vào trong. Mọi người đã đứng đông nghịt trước sân chùa để chuẩn bị lễ khánh thành bệnh viện từ thiện cho trẻ em có hoàn cảnh không may. Những thửa ruộng bậc thang bên cạnh dòng suối, những âm thanh hỗn hợp phát ra từ hàng cây chắn lũ khiến Quanh không hình dung được biển có còn những đợt sóng dữ dội. Nhưng kỷ niệm năm nào thỉnh thoảng lại về trong ký ức tựa những đợt triều cường bất ngờ ập đến quê cô. Một khoảng trời xa hiện ra trước mắt Quanh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét