Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009

Võ Thị Ngọc Duyên

GIỚI THIỆU CÂY BÚT TRẺ


VÕ THỊ NGỌC DUYÊN


Sinh ngày: 3-8-1988

Quê quán: Phú Yên
Cựu học sinh chuyên văn trường THPT Lương Văn Chánh.
Hiện là sinh viên năm cuối ngành Quản trị kinh doanh ĐH Nha Trang.
Giải khuyến khích thơ Chân dung tuổi mới lớn (Mực Tím, 2007), giải ba cuộc thi thơ Bút Mới (Tuổi Trẻ, 2008)
Tự bạch: “Thơ như một người bạn hiền đi về phía tâm hồn tôi và hóa giải hết những bộn bề cuộc đời, để tôi có những giấc mơ tinh khôi. Tôi đến với thơ để tìm sự yên bình. Tôi đến với thơ vì tôi cần cõi lòng mình ấm lại”.

Chiếc lá cuối cùng

Khi chiếc lá cuối cùng rơi
Tự khúc mùa vang sẽ chào tôi lặng lẽ
Và những giấc mơ đong đầy màu tuổi trẻ
Sẽ thức đợi ngày mai.


Khi chiếc lá cuối cùng cần đến một bờ vai
Sẽ thấy tâm hồn ngoan hiền như ô cửa
Cho nỗi buồn nào bình yên xanh đốm lửa
Gió mang khúc giao mùa hôn nhẹ những vì sao.

Bạn chờ nghe gì? Chút từ giã nghẹn ngào?
Những điều cuối cùng ra đi không trở lại
Và phải chi ngày xưa ta đừng ngần ngại
Phố chợt dài… se sắt nhớ trong tôi.

Ừ, rồi mai chiếc lá cuối cùng rơi
Sẽ thôi hết muộn phiền cũng chẳng còn tiếc nuối
Tụi học trò bắt đầu năm cuối
Thật khẽ! Mùa xưa lại bước chân về.
Mưa tháng tám
Tháng tám của mình ai thắp gió phong linh
Hàng cúc nhỏ ngoài hiên vẫn rực vàng như nắng còn tháng Bảy
Phố đi hững hờ không thấy mình đang vẫy

Mưa dỗi hờn về qua những bàn tay.

Những con đường khờ nằm hứng lá me bay
Ve vẫn ngân lên trời cao thanh vắng
Mơ về nhau chưa ơi mùa thu áo trắng
Đã sắp hết rồi những cánh phượng rơi

Tháng tám này sinh nhật lại dở hơi
Một mình với ly kem màu mè nhìn mưa và bím tóc
Đi qua con phố tròn lóc cóc
Nhặt lại bài thơ
Rồi lại ngẩn ngơ…




Dòng sông ký ức

Miền trăng buồn tha thướt phía dòng sông
Câu thơ trải nỗi niềm nào xong nổi
Ấu thơ đấy kết thuyền hoa đi hội
Sen trắng phau đội nón lá em về

Quan họ thành duyên số lẫn trong mơ
Bờ sông tím chuyện một người con gái
Lỡ sang sông một lần là mãi mãi
Mây mỏng tang trách vội vã bên đời

Trưa nắng vàng trải kí ức ra phơi
Để sóng cuốn hết bóng đêm nào đọng lại
Giữ chi tháng năm đau đầu về chất bãi
Tiếng đò chiều thương mấy cũng đành thôi.





Tiễn đưa những chuyến tàu mưa

Thấy những chuyến tàu buồn trôi lận đận trong mưa
Ra đi hay trở lại
Chạy theo một cõi lòng có không mà ngần ngại
Rồi day dứt như là...
Lòng người đã đi qua ai thật thà
Ngày lá gối đầu lên hoàng hôn nén khóc
Gió mùa đâu có thốc
Mà lạnh quá đôi tay
Những con tàu bỏ lại phiến hoa bay
Chiếc khăn len nửa bình yên trở trời đi lạc
Vòng xe một mình sao dốc trưa già nhòa nhạt
Nguệch ngoạc tiếng thương yêu
Lật qua mùa rồi mà con phố cứ phong phiêu
Để một người hết tiễn đưa mới khóc…

1 nhận xét:

  1. Em thật sự thích thơ của chị, không biết chị em ta có duyên một ngày gặp mặt không nữa (em thua chị 2 tuổi đó), bài thơ em thích nhất là "chào phố, em đi".....

    Trả lờiXóa