Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Nội và con

Nội và con



PHAN MAI THƯ NHÃ



Đường về nhà nội rợp bóng màu tre dại. Bước con đi lặng lẽ chốn bình an. Xa xa là những cánh đồng thênh thang mạ non, xanh rì nhựa sống, trắng muốt cánh cò lờ lững, chập chờn như giấc mộng con ngày thơ trẻ. Bụi dúi ven đường níu tóc con bằng nhành cây gầy ốm, thoang thoảng mùi dúi chín, chợt nghe sống mũi cay cay. Màu hoa ổi rừng nhuộm hồng một khoảng trời bé nhỏ, nhuộm đỏ cả bước chân con…





Dáng nội lom khom hì hục thổi bếp. Con nao lòng đứng nhìn ngẩn ngơ, nội chẳng hay đứa cháu nhỏ xa nhà đang nghẹn ngào vì cái lưng còng xiu xíu thân quen. Bất giác con ôm chầm nức nở: “Nội ơi, con về rồi!”. Khẽ giật mình, nội xoay người nhìn con bằng đôi mắt đậm đầy vết chân chim, tha thiết và ngậm ngùi. Nội cốc đầu con mắng yêu: “Giờ mới nhớ đến tôi đấy à?” Giọng nội ấm áp thương yêu làm tâm hồn con trẻ lại, lòng con mang niềm phấn khởi dại khờ… Nhìn vào mắt con, nội hoảng hốt: “Mắc chi lại khóc!?” Nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy của nội, con thì thầm: “Con có khóc đâu, khói bếp cay xè đó chứ!” và nhẹ nhàng nhận ra con cao hơn nội thật nhiều.



Chiều nay con đi chăn trâu cùng nội. Dưới gốc đa già con xếp những bông hoa cúc dại thành chiếc vương miệng nho nhỏ, vàng dịu nắng trời. Nội cặm cụi giật những bụi cỏ mềm đút vào miệng trâu, chiếc nón tròn che cả thân hình ấy, nắng chang chang chẳng quấy được chút gì. Ôi thương quá bóng hình nội, bóng hình tồn tại mãi trong kí ức của một người cháu cả tuổi thơ gắn liền với vườn ổi sau hè, với cánh đồng bất tận, với dòng sông êm đềm trôi suốt và những câu chuyện cổ tích đong đưa niềm mơ ước của nội. Nhớ buổi trưa hè năm ấy, con nghịch dại bị té từ cây ổi cao, con nói không sao nhưng mắt nội long lanh màu lo lắng. Từ đó con bên nội những chiều nhóm bếp, những sáng ra đồng và những trưa hè êm ả. Cứ thế tuổi thơ con trôi qua thanh thản, nội hiền hoà theo từng bước con đi…



Bây giờ xa lắm rồi thời thơ trẻ, nhưng…con vẫn bên nội. Con kéo nội vào gốc đa, nhẹ nhàng: “Nội ngồi im nha, con tặng nội cái này!”, và con cài chiếc vương miệng bằng hoa cúc dại lên mái tóc bàng bạc khói sương của nội. Nội ngỡ ngàng một phút rồi mỉm cười tháo chiếc vương miệng cài lên tóc con. Nhìn cô cháu gái xinh xắn, nội bật cười: “Con giống nàng công chúa lắm!” Nụ cười móm mém thương yêu.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét