Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Có một cơn mưa giữa ráng chiều

Có một cơn mưa giữa ráng chiều
NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI
11A3, THPT Ngô Gia Tự

- Sau ráng chiều là gì hả chú?





- Là bình minh.





- Không! Là đêm chứ!





- Bình minh.

Bé lớn lên ở một góc nhỏ thành phố, hoàn toàn tách biệt khỏi không khí ồn ã, nhộn nhịp. Nơi bé ở, bốn bề là hoa, những loài hoa đủ hương, đủ sắc. Anh đã choáng ngợp trước một sắc vàng hướng dương rực rỡ. Bé bảo yêu hướng dương, yêu mùa xuân, yêu nắng, yêu mặt trời, yêu cuộc sống. Nhưng bé không yêu bình minh. Bé bảo bình minh tươi sáng và hoàn hảo quá. Mà cuộc sống này, làm gì có cái hoàn hảo được như bình minh? Bé thích ráng chiều. Khi những áng mây bay cả về trời, chân trời phía tây rọi màu mỡ gà lên những đóa hướng dương của bé, bé biết một ngày nữa lại qua, cuộc sống lại sắp có thêm một ngày mới. Bé đâu thích màn đêm. Nhưng quả thật, sau ráng chiều, bé chỉ thấy đêm mà thôi.

- Ai đây hả ba?

- Má con đó!

- Thế má đâu rồi ba?

- Má đến bình minh rồi con à.

- Bình minh là đâu hả ba?

- Bình minh ở xa lắm. Khi nào con thấy mệt mỏi, con sẽ đến bình minh.

Ừ! Má bé đã đi đến bình minh mất rồi, một nơi rất xa, mà rồi bé cũng sẽ đến.

Bé sinh ra vào một ngày mưa mùa xuân cách đây lâu lắm. Ba nói, mùa xuân năm ấy rất đẹp. Cơn mưa lúc ráng chiều bé ra đời cũng rất đẹp. Hướng dương nở vàng rực cả cánh đồng hoa. Bé hồng hào, xinh xắn như hoa. Ba kể, má bé chưa kịp nhìn đôi mắt đen láy giống má của bé thì đã buông tay về với đất. Khi sinh ra, bé không khóc như bất kỳ đứa trẻ nào, bé chỉ cười, cười khi giọt nước mắt nóng hổi, vô thức của má bé rơi xuống đôi má phúng phính của bé.

Và như thế, bé thành đứa trẻ mồ côi, không mẹ và có lẽ không cha.

Ba là người thân duy nhất của bé.

Bé không phải là con ba. Cả cuộc đời, ba bám chặt đồng hoa này mà nuôi bé, thực hiện lời hứa với một người dưng.

Má bé không đẹp mà tàn tạ. Ba gặp má bé vào một sáng mùa đông, má bé rũ rượi giữa cánh đồng hướng dương. Lúc ấy, má có mang bé đã sáu tháng. Ba bế má vào nhà, chăm sóc, cưu mang má. Ngôi nhà vắng lặng ấy có thêm bàn tay phụ nữ, thêm những tiếng nói cười.

Anh hãy nuôi nó, nó đáng thương lắm!

Ba hứa, và đã mất cả cuộc đời cho lời hứa ấy.

Chưa một người đàn bà nào bước qua được cánh cửa nhà ba, sau má.

oOo

- Nếu sau này mất đi, chú ước mình sẽ trở thành cái gì?

- Hướng dương.

- Em sẽ là ráng chiều.

- Đừng là ráng chiều. Ráng chiều là tàn lụi.

- Không! Em sẽ ráng chiều!

Bé hay nói về kiếp sau với ước mơ trở thành ráng chiều. Những lúc ấy, gương mặt bé buồn đến lạ lùng.



oOo


Đó là tình yêu, phải không ba? Tình cảm ba dành cho má con. Ba chờ đợi gì ở má con? Chờ một linh hồn về trả ơn sao? Má con không về đâu ba! Và lẽ ra, tình yêu ba dàn cho má không nên bắt đầu. Với má, ba chỉ là người dưng.

Bé chạy vụt đi. Bóng bé khuất dần sau bụi hướng dương. Làm gì khi người ta lớn nhỉ? Lớn, và đủ lớn để hiểu cuộc sống không bao giờ như ta mong muốn.

Chú ngồi cùng em được không?

Chiều hôm ấy, bé ngồi ở vườn hướng dương đến tận đêm. Khi anh tìm ra bé, tóc bé đã ướt đẫm sương đêm. Tay bé lạnh cóng. Anh có cảm cảm giác bé đang ở nơi nào xa lắc, chứ không phải ngồi trước mặt anh. Anh bế bé vào nhà khi gà đã gáy sáng. Bé không khóc như mọi khi. Bé chỉ thiếp đi khi những giấc mơ chập chờn trước mắt. Đôi khi, người ta mệt mỏi vì những giấc mơ.

Gần đây, bé hay chịu những cơn đau lạ lùng, những cơn đau chợt đến và không thuốc nào chữa được. Đôi mắt ba nhìn bé buồn lắm. Nếp nhăn trên trán ba sâu thêm rất nhiều.

Từ lúc sinh ra, bé đã yếu ớt. Ba bé lờ mờ nhắc đến một căn bệnh nào đó mà bé không hiểu hết. Chỉ biết, rồi nó sẽ mang bé đi khỏi ráng chiều.

Ba bé rất ít nói. Nếu nói, ông chỉ nhắc đến má bé. Căn nhà lúc nào cũng trầm lặng. Quanh năm tràn ngập gió, tràn ngập nắng, hương hoa và những ráng chiều. Cứ nhốt mình vào một nơi như thế này thì sự bình yên sẽ mãi tràn ngập quanh người ta phải không? Nếu thế, hẳn người ta sẽ lười biếng lắm nhỉ? Lười bước ra với cuộc đời.

Bẵng đi một thời gian, anh không đến vườn hoa. Bé đã bảo anh làm thế, bé muốn anh hãy bước ra khỏi cuộc đời bé.

Và anh đã bước đi.

Cuộc đời thật rộng. Anh đi tình nguyện. anh gặp nhiều người, nhiều cuộc đời, anh cười nhiều hơn và tập cách mang nụ cười đến cho người khác. Anh thấy yêu những đứa trẻ đen đúa, ngây ngô, có nụ cười hồn nhiên và hay gọi anh bằng “chú” - như bé. Trong giấc mơ anh, tiếng gọi trong veo từ đồng hoa vẫn vọng vào từng ngóc ngách.


oOo

- Ba biết sẽ tới. Đã ba năm rồi!

- Bé đâu hả ba?

Ba bé cúi đầu. Anh thấy lòng nhói đau.


“Gửi chú!

Cho em được nói lại một câu em từng nói “Lẽ ra, tình cảm của em và chú không nên bắt đầu”. Ngay từ đầu nó đã phi lý và sai lầm. Nhưng em chưa khi nào hối hận về tình cảm của mình.

Ba em và má em đều là những con người tuyệt vời. Khi má đến với ba, má đã trao đi rất nhiều, cả tấm lòng, cả tính mạng. còn điều má nhận lại? Căn bệnh khiến má chết đi. Cha ruột có yêu má hay không? Em không biết. Nhưng em biết, em được sinh ra trong tình yêu, chí ít là của má. Ba em đã hi sinh cả cuộc đời cho một tình yêu biết là không đền đáp. Họ là những người khiến em tự hào.

Đã từng có lúc em nghĩ, tình yêu chẳng qua chỉ là thứ tình cảm nhố nhăng, vô nghĩa. Nhưng giờ thì em tin, chẳng có gì là không thể, khi người ta biết yêu.

Cảm ơn cuộc đời đã mang chú đến với em.

Em vẫn cứ ước được là ráng chiều. Sau ráng chiều là sự lớn lên của hướng dương, phải không chú?
Bình minh đến rồi kìa! Có mưa ngâu nữa đó chú!”

Bức thư có kẹp theo tấm ảnh một cô bé mặc bộ áo dài trắng, tay ôm bó hướng dương, trên môi nở nụ cười tươi tắn.

Trở lại vườn hoa, anh đi thắp hương cho bé. Mộ bé được xây ở cuối vườn, nơi hướng về phía ráng chiều.

Anh vẫn ước được là hướng dương.



N.Đ.T.V
Email: nguyendangtuongvi@gmail.com
ĐT: (057) 3559386

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét