Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Mùa phượng cuối

Mùa phượng cuối



VÕ THỊ LỆ
ĐH KHXH & NV Tp. HCM





Tháng 3 đi qua, bao giờ học trò cũng mang tâm trạng khác mọi ngày. Học trò để ý nhiều hơn đến những hàng phượng vĩ. Thưở cắp sách đến trường, ai cũng mong mùa hè đến nhanh để thỏa sức với cánh diều lộng gió và những cuộc vui cùng bè bạn. Nhưng có một mùa hè học trò mong thời gian trôi chậm…thật chậm. Bạn bè tôi thường gọi đó là mùa phượng cuối của học sinh.




Người ta luôn nhận ra dấu hiệu của mùa này với mùa khác bởi những đặc trưng của nó. Hạ có màu vàng vọt của nắng, màu đỏ rực của hoa phượng và màu… lo lắng của mùa thi. Học trò cuối cấp là vậy - khi màu đỏ của phượng bắt đầu xuất hiện cũng là lúc những quyển lưu bút được chuyền từ người này qua người khác kèm theo lời nhắn “ Nhớ tặng mình một tấm hình làm kỉ niệm”. Trước đây, lớp tôi may mắn được học ở tầng 2. Giờ ra chơi, cả lớp đứng kín hành lang rồi nhìn xuống con đường tấp nập cộ xe. Nơi đó, chuyến xe nào sẽ mang những ước mơ các cô cậu lớp 12 trở thành hiện thực?




Chọn ngành thi, vẫn là vấn đề muôn thưở của học trò cuối cấp. Bỗng dưng thấy vầng trán nhỏ lớp trưởng nhăn lên như bà cụ. Vài cặp mắt đăm chiêu, vài tiếng thở dài…Cô chủ nhiệm thường đùa đó là “nét riêng” của học trò cuối cấp. Những tiết học bị trống trở nên quý báu, cả lớp đèo nhau lên nhà nhỏ bạn “vặt” những trái xoài chưa kịp đổi sắc vàng, những làn khói bay lên giữa đám bắp, những khuôn mặt lem màu lọ vừa hì hục thổi cho nồi bắp mau chín vừa nhìn nhau cười giòn tan. Trong phút chốc, bao nhọc nhằn toan tính bị thiêu rụi bởi ngọn lửa giữa trưa hè.




…Mùa khai trường năm sau…Lớp tôi mỗi đứa một nơi và có những ngả rẽ riêng. Niềm vui trong cuộc sống được cảm nhận dưới nhiều góc độ khác nhau. Nhưng trong những lời tâm sự có chung một điều không biết đó là sự tự hào hay nuối tiếc. Nơi mỗi đứa đang sống không có nhiều hoa phượng. Những con đường thẳng tắp nguyên một màu nắng chứ không tạo thành vệt dài. Ngôi trường tôi đang học hội tụ khá nhiều loài hoa - giản dị có, kiêu sa có nhưng vẫn không tìm thấy sự sống của loài phượng. Chúng tôi nhận ra mùa hè bằng kì thi kết thúc học phần và bảng thông báo chuyến dịch mùa hè xanh. Chẳng tìm thấy những giờ giải lao thả hồn cùng mây gió, chỉ có tiếng sột soạt của những bịch xôi cho bữa sáng, tiếng lóc cóc của máy vi tính. Vội vã.




Thật lâu, nhỏ bạn học ở Đà Lạt mới mail cho tôi những dòng chữ gõ vội trong giờ học cùng những tấm ảnh nhỏ đứng nép mình dưới gốc phượng tím. Vậy mà trước đây tôi bảo nhỏ bịa chuyện, “ làm gì có phượng màu tím?”. Muốn một lần lên Đà Lạt, một lần chạm tay vào những cành phượng tím, một lần… để những kỉ niệm về mùa phượng cuối không còn là nỗi nhớ âm ỉ khi mùa hạ lại về...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét