Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Cho một khoảng trời "mười bảy"...


Ánh mắt đầu tiên
Buồn qua ngọn khói
Tháng ngày trôi theo chiều dọc mùa thu
Nắng rất vàng, lá rất vàng, mưa cũng rất vàng
Và phiến trăng mơ kề má gối!
Có ai khóc với nỗi buồn mười bảy tuổi!
Những nỗi buồn nhẹ như giấc chiêm bao.
Chưa có gì thật hết
Thế giới ngoài kia cách một hàng rào!

Tuổi mười bảy bàn chân chưa tiếp đất
Trái tim bung mình
Cú nhảy đầu tiên
Tuổi mười bảy chính là khoảnh khắc
Giữa thinh không bay lượn vài vòng
Sự đổi thay đột ngột mất cân bằng!
Một bước phiêu lưu
Vạn điều lạ lẫm
Và vụt sững sờ khi bàn chân chưa tiếp đất
Nếu chẳng kịp lường…
…cú ngã đầu tiên…

Mười bảy ơi!
Ai đứng lại bên thềm
Đôi mắt – hai vì sao ngấn nước
Cuộc chia tay – dù thời gian báo trước
Mà vẫn bàng hoàng như rụng khỏi chiêm bao
Mười bảy ơi!
Ta đã đứng bên rào!
Cuốn nhật ký thành thông hành ký ức.
Ta chạy ngược mùa thu, mặc con tàu vẫn lao lên phía trước
Bên thềm xưa
Chỉ mỗi mình ta
Là đã thuộc bây giờ…”
blog Viet
Trang Nguyen Email: danphuong_20003@...


có ai đó vừa giã từ mười bảy? có ai đó ngỡ ngàng bước sang mười tám vẫn không thôi băn khoăn về một khoảng trời mười bảy đã qua...!..mười bảy lắm khát vọng...mười bảy không thiếu những mộng mơ...nhưng cũng chính mười bảy là điểm khởi đầu của bao nhiêu là va vấp. bước qua ngưỡng cửa ấy...cuộc đời rộng mở thênh thang trước mắt...vẫy gọi, đợi chờ...mười bảy đẹp nhất đời người bởi ở cái tuổi ấy con người chỉ sống với ước mơ và khát vọng...khao khát được sống, được đi..."Có ai khóc với nỗi buồn mười bảy tuổi!/những nỗi buồn nhẹ như giấc chiêm bao...".

mười bảy cần một con đường...mười bảy khát một chân trời...để biết và để đi...để yêu và để sống.
những cú vấp đầu đời là không thể tránh...
nhưng có ai trách mười bảy đâu vì lắm những dại khờ...
không con đường nào dễ đi...không thành công nào mà không phải một lần trả giá...
nhưng quan trọng nhất...sau những vấp ngã...và đổ vỡ...phải đứng lên để tiếp tục một con đường...ngẩng đầu lên và hãy nhìn về phía trước

một cô bé nào đó trong trang nhật ký về tuổi mười bảy của mình đã viết: "Và tôi cũng yêu những con đường. Tôi hay nhắc con bạn mơ mộng hãy yêu những con đường. Dẫu nhiều khi nó lắm dốc đèo, nhiều sương mù, hay bụi bặm. Lắm lúc đi trên đường, chẳng nhìn thấy trước mặt mình có gì, chỉ có một màn đen kịt với những đốm đèn chói lòa như sao sa. Con đường hình như hóa thành bầu trời. Có khi con đường toàn sương mù. Vạch từng đám sương để bước đi. Cũng chẳng biết phía trước có gì, chỉ biết cứ đi là sẽ thấy".

cũng chỉ là cái tuổi mười bảy ấy thôi...nhưng con đường phía trước sao mà xa ngái...không có điểm bắt đầu...cũng chẳng biết đâu là kết thúc để dừng lại...dẫu chỉ để nghỉ ngơi...bước đi mà như người bị bịt kín đôi mắt...
có lẽ là với cái tuổi mười bảy của mình em đã phải chứng kiến quá nhiều những đổ vỡ...đã phải đau gấp nhiều lần vì những vấp ngã của chính mình và của chính những người xung quanh...khoảng trời mười bảy của em có gì...ngoài gánh nặng kí ức cứ luôn luôn trĩu nặng...những khát vọng và mộng mơ hình như đã đánh rơi lại ở đâu đó từ rất lâu rồi...!...

"Chưa có gì thật hết/ thế giới ngoài kia cách một hàng rào!"...
mười bảy mới chỉ là bắt đầu...đừng biến nó thành kết thúc...! gieo mầm khát vọng và thắp sáng cho mình những giấc mơ...rất dài và rất xa là con đường trước mặt...nhưng phải bước đi và bước đi thật vững vàng...
hành trang có gì...niềm tin, ước mơ...đôi bàn tay, tâm hồn...tình yêu và một tấm lòng rộng mở.!..
thật sự sống vì một mười tám đang đến nở hoa mỗi ngày...

khép lại một khoảng trời mười bảy..!..
"Mười bảy ơi!
Ai đứng lại bên thềm
Đôi mắt – hai vì sao ngấn nước
Cuộc chia tay – dù thời gian báo trước..."
giữ nghe em...dù chỉ một chút mộng mơ...cơn mưa mười bảy ngày xưa vẫn còn vụng dại đến cả bây giờ...hãy sống để đừng tiếc nuối...!
mười bảy ơi...
không thể nào trở lại...một và chỉ một trong đời...!
NGUYỄN TRƯỜNG NHÂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét