Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Cà phê phố thị và khói rạ...

Cà phê phố thị và khói rạ...


LƯU THỊ CẨM HUYÊN
Đã bảo là đừng nhớ...


Chất rock phố thị len lén vào tôi


Tiềm thức chẳng bao giờ ngủ yên


Trỗi dậy ào ạt

Đưa hồn tôi bay về lãng đãng nơi cánh đồng






Mùa rất ngoan hiền như sợi nắng


Cà phê đắng khỏa lấp bâng khuâng đang đong đầy.


Chuyến tàu chạy trong sương


Đưa tôi đi, vô tình đánh rơi tâm hồn nơi gốc rạ






Giữa phố thị đèn màu chợt mộng du


Tôi thấy mình đi về phía tiếng ầu ơ của mẹ

Đi ngang qua làn gió mang mùi khét của khói rạ ban chiều


Nằm ngủ vùi giữa cánh đồng khô nứt nẻ






Nghe đất quê tôi than thở thèm phù sa.


Chất rock dội vào tai


Tan biến nhanh khi tôi mơ về những khúc hát dịu êm


Gió hát rạo rực như khát khao thinh không






Con dế rù rì tụng bài ca tháng nắng.


Cảm được mình non nớt nên thèm lắm tình thương


Và nắng Sài thành hiền như tình mẹ


Rơi rớt trên bờ vai






Hôn lên tôi như cái vuốt tóc của ba ngày bé dại.


Tiềm thức chẳng bao giờ chịu ngủ yên


Trỗi dậy giết chậm hồn tôi

Nên giữa phố thị chợt mông lung




Khói cà phê dựng hình làn khói rạ

Và chất rock tan thành tiếng ầu ơ, nhẹ bẫng

Lặng lẽ...

Tôi ẵm nuối tiếc chạy thẳng vào đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét