Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

Nguyễn Đức Phú Thọ

GIỚI THIỆU CÂY BÚT TRẺ

NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ


Sinh ngày:9-9-1989.

Quê quán: Đà Nẵng.

Sinh viên lớp Ngữ văn, khóa 8, ĐH An Giang.

Hội viên Hội Văn học nghệ thuật tỉnh An Giang.

Có thơ đăng trên các báo và tạp chí: Văn Nghệ Trẻ, Hồn Việt, Mực Tím, Áo Trắng, Tài Hoa Trẻ, Văn Nghệ Tp.HCM, Thất Sơn...

Email: phutholx1989@gmail.com.

Tự bạch: "Thơ là sự chắt lọc, dồn nén nhưng cũng đầy ngẫu hứng của cảm xúc. một bài thơ thật sự hay khi chúng hòa quyện được cả nhạc và ý. Tôi luôn phấn đấu để viết được những bài thơ hay..."


Mùa yêu

Con sẻ chúi vào ô kính
Dở dang nửa cuộc hành trình
Chênh vênh hai chiều hư thực
Tôi cầm gương soi tâm linh.

Ngày như bức rèm phủ dụ
Bàn tay ấp một bàn tay

Nhìn đời bằng đôi con mắt
Mà tôi vẫn vấp víu say…

Cởi khuy trắng ngần sương nõn
Trăng bồng tụt cúc áo bay
Gần mà môi không chạm được
Tay xòe đôi ngón buốt cay!

Con sẻ gõ vào ô kính
Nhắc tôi mùa ướt phong phiêu
Vấp chân giữa thềm cỏ rối
Em
Gieo tôi

Vào mùa yêu...


Mơ quan họ

Tôi đánh rơi câu quan họ
Người ơi về nhặt giùm tôi
Sông xưa có về phố cũ
Lẻ tình con sáo bơ vơ…

Tôi đánh rơi câu quan họ
Mùa xoan tím biếc một vùng
Người ơi phố chừ đôi ngả
Có còn chân bước ung dung?

Mái chèo khua đằm bến nước
Câu ca ngậm bóng trăng tà
Người ơi giũ màu áo lụa
Xuân thì âm vọng khúc ca!

Tôi đánh rơi câu quan họ
Người ơi noãn búp sen tơ
Giấu nhụy tình trong tòa lá
Gối đầu lên cỏ tôi mơ…

Thơ viết trong ngày bình yên

Những quán phố em qua không hắt nắng
Ngày bình yên như ly dâu kem
Mím môi nhìn dọc lối hai hàng cây đại lộ
Lá thẫm xanh dang tán vẫy nền trời.

Anh gọi một phin đen và chọn góc khuất ở chỗ ngồi số 3
Với chiếc lọ cắm đầy những bông núc nác
Thứ búp hoa không hương thoang thoảng
Mà bỗng nhiên thấy lòng thẳm sâu.

Chiếc kính râm đã được xếp gọn trên bàn
Ngày không còn đen nữa!
Qua khe hở, giọt nắng rơi như phiến pha lê.
Mùa trôi qua rồi sẽ lại gọi gió về

Dòng tin nhắn trọn trong "Ngày bình an nhé”
Kỷ niệm không dưng mà hò hẹn nhau trong một chiều sẫm mây và ơ hờ lá đổ
Phố kịp lên đèn
Cho những chiếc ô màu nhấp nháy phía cơn giông…

Đôi khi

Đôi khi tôi rót nỗi buồn vào chiếc cốc
Và ngồi ngắm vạt mây bay ngang trời
Thấy những hồn nhiên hoán dụ
Trên đọt cây non ướt đẫm sương.

Đôi khi soi vào con chữ trong quyển sách
Tôi thấy những khuôn mặt người
Dán vào gương nụ cười ám ảnh
Xòe tay đếm từng đốt trêu ngươi…

Đôi khi một cái chớp mắt cũng khiến tôi băn khoăn
Ngồi mường tượng ra những khung cảnh cổ tích
Mặc viên đá rơi tõm vào nơi bùn sâu ký ức
Thác nụ hôn thành chao chát những rãnh cày…

Đôi khi và đôi khi…
Nơi góc vườn sau của bà vẫn dư vang một vài câu chuyện cổ
Nhưng tôi không nép vào trú ngụ
Cứ gieo mình trôi trong trầm mặc cuộc đời.

Và khi thả nỗi buồn vào chiếc cốc
Tôi hóa cánh câu ngực gầy dốc gió thắp bình minh…


NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ


1 nhận xét:

  1. Hôm nay tình cờ lang thang trên mạng bỗng gặp bài viết của mình và Phú Thọ trên trang web của CLB Sáng tác trẻ Phú Yên, thấy vui và nhớ các bạn quá!
    Nhớ anh Tấn Trực, anh Vĩ Nhánh, chị Phương Trà cùng các bạn trẻ hết sức dễ thương đã tham gia buổi giao lưu ấm áp cùng GĐAT An Giang ngay tại thành phố biển Tuy Hòa thơ mộng.
    Nhân đây Chí Hùng xin gửi lời chúc mừng Tường Vi đã đạt giải cao trong cuộc thi thơ Bút mới vừa qua!
    Hy vọng sớm gặp lại các bạn!
    Thân!

    Trả lờiXóa