NGUYỄN THỊ HỒNG DIỄM
11D, THPT Ngô Gia Tự
Lại một đêm nữa con nghe tiếng mẹ thở dài, rất khẽ, tựa hồ như sợ con nghe thấy. Trằn trọc, con nhè nhẹ trở mình, ngọn gió lành lạnh nơi đâu chợt lùa vào làm con bừng tỉnh. Mẹ vẫn chưa ngủ. Kể từ ngày bố đi mẹ lúc nào cũng thế, lặng lẽ như một chiếc bóng.
Con nhớ một hôm, bố trở về sau mấy tháng công tác xa nhà, dúi vội vào tay con món quà gói nơ hồng xinh xắn, hôn con rồi đi, nhanh như gió. Thế mà mẹ vẫn chẳng nói gì, không hề níu giữ bố lại. Con nhìn mẹ rồi lại nhìn theo làn khói khi xe bố nổ máy cho đến khi mất hút, cảm giác bất an chợt xâm chiếm ngập lòng. Đó là lần cuối cùng con gặp bố trong hơn một năm sau.
Thế rồi bố trở về, lần này trông bố gầy và tiều tụy đi nhiều. Con thấy lúc ra mở cửa cho bố, mắt mẹ ươn ướt rồi chợt ráo hoảnh. Mẹ hỏi bố bằng giọng nói nghẹn ngào, chua chát và cay đắng pha lẫn đứt quãng:
- Anh... anh về cái nhà này làm gì nữa?
Rồi mẹ đóng cửa mặc bố khẩn cầu, van xin mẹ tha thứ. Mẹ bỏ mặc bố ngoài mưa. Những hạt mưa nặng trĩu vồ rát vào mặt bố, mẹ vẫn mặc. Con không thể hiểu được mọi hôm mẹ vẫn yêu bố cơ mà, những hôm bố đi làm không mang theo áo mưa chẳng phải mẹ đã rất lo lắng sợ bố bị cảm lạnh đó sao, thế sao bây giờ...
Xoay vội nắm cửa con chạy ra ngoài, hình như có tiếng mẹ gọi con rất to, kệ, con vẫn chạy ra, sà vào lòng bố khóc nức nở. Con nhớ bố. Những giọt nước mắt của con, của bố và của mẹ nữa rơi xuống làm lạnh cả khoảng trống trong lòng, chúng hòa vào những giọt mưa làm con có cảm giác bức bối. Con muốn hét to lên rằng con cần bố, cần mẹ chứ không cần những món quà buộc nơ kia.
Rồi bố đi, sau khi mẹ bước đến giằng mạnh con ra khỏi người bố. Con chới với trong sự hụt hẫng về mẹ, về bố. Con tự hỏi vì sao lúc ấy mẹ không nói gì mà chỉ nhìn bố với ánh mắt lạnh lùng, sập mạnh cửa bước vào nhà và vội vàng lấy khăn lau nước mưa cho con.
- Còn bố - con nức nở - Còn bố thì sao, ai sẽ lau cho bố hở mẹ?
Không có tiếng trả lời, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lấy không gian đầy tiếng mưa rơi.
Mẹ ơi, con biết bố là người có lỗi. Bố đã phản bội mẹ, đã bỏ rơi mẹ để đi cùng người đàn bà khác. Những tháng ngày cô đơn quạnh quẽ chỉ có hai mẹ con mình, con biết mẹ rất đau khổ. Nhưng chẳng phải bây giờ bố đã trở về rồi đó sao? Đã cầu xin mẹ tha thứ sao mẹ vẫn không chấp nhận?
Mẹ à, hãy mở lòng mình ra đi mẹ, con cần bố và mẹ, bố cần mẹ và con, chẳng lẽ mẹ chỉ cần riêng con thôi sao. Con hiểu lòng kiêu hãnh đã không cho phép mẹ nhận sự hối lỗi từ bố, lòng tự ái đã dẹp lời khẩn cầu của bố. Nhưng mẹ ơi, mẹ vẫn còn lòng khoan dung cơ mà. Và cả con và bố đều cần sự khoan dung đó từ mẹ, mẹ biết không!
Đêm nay, lại một đêm nữa con nghe tiếng mẹ thở dài, rất khẽ, con chợt hiểu rằng vì sao thế giới này cần sự khoan dung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét