Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

Hành trình sau lưng bố

Hành trình sau lưng bố




CAO THỊ KIM THOA



Như bao lần đi xa, hôm nay con lại bắt đầu cuộc hành trình phía sau lưng bố.



Con chẳng thể nhớ nổi con đã quen với tấm lưng của bố tự bao giờ. Theo năm tháng bố vẫn luôn dẫn con vào đời bằng tấm lưng ấy. Con đến trường, tấm lưng vững chãi của bố như một thiên thần hộ mệnh đem lại may mắn cho con mỗi lần đi thi. Cho đến tận bây giờ với con nó vẫn mang thiên chức ấy.



Lũ bạn con hay kể về những ông bố tuyệt vời của chúng . Như ông bố nghệ sĩ của cái Trang, ông bố tâm lý của Trà My, ông bố vui tính của cái Vi... Bố của con thì khác, nếu chẳng phải có việc gì cần thiết thì hầu như con và bố ít trò chuyện với nhau. Đó cũng chính là lý do mà cuộc hành trình sau lưng bố với con chỉ toàn im lặng. Bố con mình trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ đặc biệt – ngôn ngữ không lời. Và dường như thứ ngôn ngữ ấy nó dào dạt, mãnh liệt và chân thành hơn mọi thứ ngôn ngữ trên đời.



Bố có biết con luôn cảm thấy tự hào về tấm lưng của bố? Tấm lưng cho con sự bình an, yên tâm thực sự vì có bố ở bên. Đã có lúc trời mưa tầm tã, nắng như đổ lửa, những sáng sương giăng trắng xóa, những đêm mịt mù không trăng, bố vẫn không nề hà chở con đi học. Con luôn thấy vững tin khi núp dưới lưng bố. Những lúc bố phóng xe thật nhanh, con ôm bố thật chặt, chẳng phải vì con sợ hãi mà vì con muốn bố hiểu rằng con gái luôn cần bố, luôn tin tưởng tuyệt đối vào bố.



Cái cách bố dành yêu thương cho chị em con thật khác, nó không lộ liễu và vồn vã như bao ông bố khác. Bố đã quan tâm tới chúng con bằng hành động. Bố dạy chúng con bằng chính cuộc đời mình. Hồi con còn bé, bố đã từng đánh con bằng roi tre thật đau nhưng cũng chính bố là người bảo mẹ thoa dầu cho con, cái thông điệp không lời ấy đã nói lên tất cả tình yêu thương của bố dành cho con. Bố luôn chỉ cho con thấy mục đích cần đạt tới và nhắc nhở con cố gắng nhưng chưa bao giờ bố phàn nàn khi con chưa chạm đến cái đích thành công vì bố luôn tin vào sự cố gắng của con.
Là một nông dân nhưng chưa bao giờ bố ngừng học hỏi. Những tấm bằng khen nông dân sản xuất giỏi vẫn chưa là cái đích cuối cùng của bố. Vì con biết bố vẫn luôn muốn mang lại một cuộc sống thật ấm no, hạnh phúc cho vợ con.


Cái ngày con học hết lớp 9 cũng là lúc bố phải đưa ra một quyết định khó khăn: Cho con thi vào một ngôi trường danh giá. Chấp nhận cho con học ở đó đồng nghĩa bố mẹ phải nuôi con học “đại học sớm”. Vì bố không muốn con thiệt thòi như bố ngày xưa.


Con gái bố không dám chắc sẽ đem vinh quang về cho gia đình nhưng chắc chắn con sẽ không làm mọi người thất vọng. Hãy tin vào sự cố gắng của con bố nhé!


Sáng nay, con lại ngồi phía sau bố để vượt qua một chặng đường hơn 60 cây số trở lại trường học. Con lại tiếp tục cuộc hành trình phía sau lưng bố và đang chờ đợi ngày đến đích...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét