Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2009

Truyện ngắn Đào Trung Uyên

Đào Trung Uyên

*24 tuổi, hiện đang là phóng viên của T/c Thế Giới Tiêu Dùng Tp.Hồ Chí Minh.
*Cựu học sinh trường THPT Nguyễn Huệ (2000-2003).
*Là học sinh đầu tiên ở Phú Yên đoạt giải nhất quốc gia môn Văn.
*Đoạt nhiều giải thưởng trên các báo Tuổi Trẻ, Áo Trắng, Mực Tím…
Truyện ngắn ĐTU không có cốt truyện gay cấn, li kì mà thường dẫn dụ người đọc bằng một thứ ngôn từ giản dị, đậm chất thơ, rất duyên, cực kỳ thông minh và dí dỏm.


“Thưa má, con mới về!”

ĐÀO TRUNG UYÊN
(Giải ba cuộc thi Truyện rất ngắn Báo Mực Tím 2008)



Nhỏ thèm chạy vù từ Sài Gòn về miền Trung mỗi khi stress. Về quê có má lo cơm ngày ba bữa ngon hơn bất cứ hàng quán nào. Ngồi bẹp dưới nền xi măng mát rượi, nhỏ chống chân phải lên, nhóp nhép nhai cơm, mắt dán vô ti vi. Má vừa gắp thức ăn chất vào chén nhỏ vừa hăm he: “Mày ăn kiểu gì từ chuối trồng đến chuối trổ mà chưa xong dzậy con?” Nhỏ thích lắm cách mắng yêu của má.

Về quê, cái đầu nhẹ tưng, không nghĩ đến chuyện học chuyện thi. Sáng, tung tẩy đi tắm biển, khèo khèo trái bóng chuyền vài cái cho có chút dáng thể thao. Chiều, chạy ào xuống biển thả diều, gặm xoài, hít hà dĩa ốc hấp sả. Tối lại tíu tít bạn bè. Nhiều lúc má trách: “Mày đi đứt bóng. Má sinh mày đâu phải năm ngựa mà đi dữ dzậy!”

Giờ, nhỏ thèm về quê để được nắm tay má xem gân nổi nhiều hay ít, lụi hụi khua nồi niêu nấu cho má tô canh chua, khuấy cho má li sữa hay cọc cạch đạp xe chở má đi dạo biển... Nghĩ vậy, nhỏ thấy mình hiếu thảo quá chừng!

Vậy là nhỏ được về quê thật. Nhỏ ào vào như bão, vòng tay ngọt xớt:

- Thưa má, con mới về!

Má mừng rối rít. Nhưng cái chân của nhỏ không chịu ngồi yên. Nhỏ lại líu ríu với bạn bè suốt cả ngày. Má nấu cơm. Nhỏ chưa về. Má dọn cơm. Nhỏ chưa về. Má bốc điện thoại gọi. Nhỏ nói vội:

- Má ăn trước nghen. Chắc con về trễ lắm.

Tối mịt nhỏ về. Mệt phờ sau chuyến đi, nhỏ lăn ra ngủ. Chập chờn nhận ra như có tay má vuốt tóc, đắp cho cái mền. Hôm sau, điện thoại nhỏ lại reo như chim hót với những cuộc hẹn. Đến ngày quay lại Sài Gòn, nhỏ vòng tay ngọt xớt:

- Thưa má, con đi!

Được chục bước, nhỏ ngoái nhìn nhà mình. Ngôi nhà nhỏ giữa gió biển lồng lộng. Nhỏ thót bụng nhớ ra tô canh chua nhỏ chưa nấu, li sữa nhỏ chưa khuấy, cả chuyến đưa má dạo phố bằng xe đạp cũng chưa... Má ơi! Con xin lỗi... Đợi con đến kì nghỉ sau nghen má? Má chẳng nghe thấy đâu vì nhỏ nói rất thầm. Má vẫn còn đứng bên cửa nhìn theo, hình như má đang đưa tay chùi nước mắt.

2 nhận xét:

  1. rất thích bài viết của chị Uyên, thích giọng văn và thích cả câu chuyện của chị

    Trả lờiXóa
  2. "Truyện ngắn ĐTU không có cốt truyện gay cấn, li kì mà thường dẫn dụ người đọc bằng một thứ ngôn từ giản dị, đậm chất thơ, rất duyên, cực kỳ thông minh và dí dỏm."

    Xin hỏi, đây là lời ngợi khen của ai dành cho truyện của Đào Trung Uyên? Của chính tác giả nói về con ruột của mình?

    Đậm chất thơ có thể có, nhưng rất duyên và cực kỳ thông minh thì hơi ngộ nhận và ảo tưởng.

    Trả lờiXóa