Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

Một ước mơ

Một ước mơ


LÊ THỊ BẢO TRÂM

Chị nói rằng: "Chị sẽ làm một việc gì đó để dân ta bớt khổ". Ấy cũng chỉ là ước mơ chung của bất kì một công dân Việt Nam nào thôi, nhưng sao khi nghe những lời ấy tôi thấy ở chị một nghị lực phi thường, một tấm lòng nhân hậu, yêu thương vô hạn.



Ba năm trước, một cái Tết nhuốm màu buồn bã! Một không khí ảm đạm, đau buồn bao phủ khắp căn nhà chị. Chị đã đi và không bao giờ chúng tôi có thể nhìn thấy chị được nữa. Và đó cũng là điều hối hận lớn nhất của tôi khi không nhìn thấy chị lần cuối. Chị đã ra đi khi mà ước mơ của chị chỉ mới bắt đầu, khi chị chỉ mới khẳng định được mình và đó cũng là lúc chị biết mình cần phải làm gì.
Ngày hôm ấy, một ngày định mệnh đối với chị. Đó là một sự mất mát quá lớn. Chị đã đi và không bao giờ quay lại. Ánh nắng của chị đã tan vào ánh hoàng hôn, thoảng theo gió và cùng lượn với muôn cánh chim.




Tốt nghiệp trường Đại học Ngoại Ngữ, có một việc làm ổn định, chị không khỏi suy nghĩ khi chứng kiến những người dân lao động phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Và chị cũng thế, chị cảm thấy mình không khác gì một con rô bốt để họ sai khiến. Chị đã nghĩ thế và chị buồn rất nhiều.



Chị ra đi và mang theo ước nguyện còn dở dang. Có ai thấu hiểu được nỗi lòng của chị? Ai biết chị đã khổ biết bao nhiêu, khóc biết bao nhiêu khi chứng kiến những người dân làm việc vất vả. Ngay cả chị chị cũng chẳng biết mình làm vì đam mê hay là vì quy luật cuộc sống.



Tôi muốn gửi những lời chưa nói để nàng gió mang đến bên chị: "An tâm chị nhé! Em sẽ tiếp tục hoàn thành ước mơ của chị!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét