Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

Nhạt nhòa


Nhạt nhòa


LÊ THỊ LỆ HẰNG



“Những cái nơ thật là đẹp! Công nhận đồ hiệu có khác, chẳng mấy khi chị Hai lại hào phóng tặng cho tôi cái áo đắt tiền thế này. Xem nào, mình cũng xinh đấy chứ...”



- Ê, “lượm” đâu cái áo đẹp rứa? Nhỏ Viên có vẻ ngạc nhiên.



- Mi hôm nay đổi đời hả? Hay là vừa biến đổi gen?



Tôi gắt:



- Con gái mà lị.



- Ôi giời ơi, hôm nay nữ yêu biến thành công chúa nên lớp mình mới được thay thầy giáo trẻ dạy


Hóa đấy.



- Bà nói cái gì cơ? Tôi tròn xoe mắt.



- Mi mà cũng quan tâm đến thầy, này, thầy trẻ lắm, hình như mới ra trường, đẹp trai khủng luôn, ôi ta xí thầy, ta xí thầy rồi đó nghe.



Khiếp! Có gì hay đâu. Nó còn đòi “xí” thầy cơ đấy, để xem thầy “bản lĩnh” đến mức nào. Những ý nghĩ nghịch ngợm của một con nữ yêu chính hiệu lại bắt đầu nảy nở trong tôi.



oOo



Thầy đến lớp trong bộ trang phục giản dị - một chiếc quần âu dài và cái áo sọc xanh da trời. Bọn con gái ré lên inh ỏi khi thầy vừa mới đi ở đầu hành lang. Tiếp theo đó là hai (chứ không phải một) tràn pháo tay kéo dài. Thầy nở nụ cười rất ư là... baby, giới thiệu đôi nét rồi tiến đến bàn giáo viên. Bọn con gái ngất nga ngất ngưởng vì sung sướng. Chỉ mỗi tôi là hồi hộp, hồi hộp đón xem màn kịch có âm mưu tầm cỡ quốc tế chuẩn bị diễn ra.



- Thưa thầy...



Thằng Tiến ở góc lớp từ từ đứng lên. Ánh mắt khó hiểu của thầy như muốn bảo: Em cứ tự nhiên. Lũ kẹp tóc thót tim lại nhìn ánh mắt hình dấu hỏi của thầy.



- Dạ, thầy cầm 5.000 của em bỏ quên trên ghế giáo viên đó ạ.



Thầy nhìn 5.000 đồng tiền giấy cũ mèm, một góc đã bị rách mất trên tay, sững sờ. Cả lớp nhao nhao: “Đâu đâu, sao thầy lại lấy tiền của nó...”



Những tiếng xầm xì bắt đầu nổi lên. Thầy gõ gõ xuống bàn sau... 5 phút lấy lại phong độ.



- À thầy định hỏi em nào bỏ quên này.



- Dạ, thầy cho em xin lại, nhà em nghèo lắm, thầy đừng lấy của em, xin thầy đừng lấy của em...



Tiếng cười vỡ òa ra trong không gian. Cả lớp cười lăn cười bò, cười chảy cả nước mắt, có đứa còn không nén nổi xúc động gõ rầm rầm lên bàn. Thầy cười méo xệch: Lớp mình vui tính quá!



Trong buổi dạy đầu tiên, thầy đã rơi vào tình thế dở khóc dở cười như vậy đấy. Chắc hẳn không nữ yêu nào lợi hại hơn tôi đâu. Gã Tiến nhìn tôi nháy mắt tinh nghịch, tôi cười rung cả ghế. Chẳng biết thầy có bắt mạch được không mà nhìn tôi lạ lùng. Không đâu, làm sao thầy có thể nhận ra thủ phạm thật sự qua một chiếc áo len hồng dịu dàng thế này cơ chứ! Thầy còn... “kém” lắm.



oOo



Bọn đệ tử của tôi dạo này khá lắm chả uổng công tôi dạy dỗ chu đáo. Để xem thầy còn “điển trai”, vui tính nữa không. Thằng Sơn ngoắc tay tôi, cả hai đứa đồng thanh yeah cho một kế hoạch mới.
Trưa tháng mười hãy còn nóng lắm. Ngày thứ hai đi dạy mà xe thầy đã bị xẹp lốp. Ai đó đã chọc thủng lốp xe của thầy (?). Thầy loay hoay. Thầy lúng túng. Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt... tương đối “dễ nhìn” của thầy. Nhìn dáng thầy dắt chiếc xe cồng kềnh giữa cái nắng chang chang mà tôi thấy... thương thương. Bỗng lúc đó, bọn con gái từ các lớp thầy dạy xúm lại quanh thầy, đứa lau mồ hôi trên trán thầy, đứa đẩy xe, đứa hò reo... Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng mà không hiểu vì sao. Tôi ghét thầy.



oOo



Quần jean, áo pull, một cái đuôi gà cao và đôi giày thể thao khá chuẩn cho mẫu người cá tính như tôi. Tôi mở cửa phòng và lao nhanh xuống cầu thang.



- Happy brithday to you! Happy brithday to you!



Tôi cười tít mắt, hôm nay là sinh nhật tôi mà. Năm nào cả nhà cũng chu đáo như thế này. Mẹ vuốt tóc tôi mắng yêu:



- Con gái lớn rồi, thêm một tuổi là thêm nữ tính nghe con. Con gái coi chừng ế chồng bây giờ.



Tôi nũng nịu nép vào lòng mẹ. Mẹ mà biết con mèo ngoan này tinh quái đến cỡ nào chắc mẹ xỉu mất...



- Tôi vào được chứ.



- Ôi anh Phong, vào đi! Cả nhà đang chờ anh đấy! Tiếng chị tôi vẻ mừng rỡ. Tôi quay lại. Ai thế kia? Cái gương mặt cười méo xệch bữa trước, không nói chắc mọi người cũng đoán là ai rồi. Mắt chữ O, miệng chữ A, tôi ngạc nhiên tột độ.



- Xin giới thiệu với cả nhà, đây là anh Phong, người yêu của con, người mà có lần con đã nhắc đến ạ.
Thầy cúi đầu chào cả nhà. Tôi hụt hẫng vô cùng. Thầy là người yêu của chi Hai và là anh rể của tôi ư? Một nỗi buồn man mác dậy lên trong tôi thật khó hiểu.



- Em làm gì mà ngạc nhiên dữ, cô bé. Anh tặng sinh nhật em nè.



- Thầy! Không nên gọi như vậy.



Tôi cố tránh cái nhìn của thầy.



- Sắp là người một nhà rồi, khách sáo như vậy làm gì. Đó là anh chưa tính cái tội em mặc cái áo len anh tặng chị em hôm trước. Em biết không bữa dạy đầu tiên anh cứ ngờ ngợ mãi.



Tôi cười, cũng nụ cười méo xệch như thầy hôm nọ.



oOo



Sáng đến lớp, trông tôi buồn như mụ phù thủy thất trận trong đôi dày búp bê thầy tặng. Bọn con gái xúm xít trầm trồ. Bọn con trai cười ngất ngưởng chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi vô cảm.



- Hạ Vi!



Thầy gọi tôi lên bảng làm bài tập. Bài tập Hóa dễ òm. Cả lớp ai cũng nghĩ điểm mười với một đứa super Hóa như tôi là bình thường. Tôi bước lên bảng, cầm viên phấn. Đôi giày làm chân tôi rát bỏng cũng chỉ vì chân tôi lớn hơn chân chị hai. Thầy có lẽ nghĩ về chị Hai – thầy đang yêu mà. Tội nghiệp mấy đứa con gái, nếu biết thầy có người yêu chắc tụi nó thất vọng lắm. Thế còn bản thân mình thì sao? Đáng nhẽ phải vui cho chị Hai, đằng này lại... thầy tệ quá, chỉ vì tôi là em gái của chị hai sao? Tim tôi đập thình thịch. Mình sao thế! Đồ con gái! Thầy chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi. Không, thầy rất tốt bụng và đáng yêu. Sai rồi, thầy tốt cũng vì mình sắp là “người một nhà” với thầy. Nhưng thầy cũng rất cá tính! Ôi không! Tôi nhắm nghiền mắt lại, má đỏ đỏ bừng bừng... thầy ác quá!



- Hết thời gian rồi, về chỗ đi!



Tôi giật mình nhìn lên bảng - những con số lạ hoắc. Tôi đang làm gì thế này? Tái mặt. Sững sờ. Tôi đứng bất động. Cả lớp à lên kinh ngạc.



Thầy lắc đầu:



- Tệ, sao nghe nói em giỏi nhất lớp môn Hóa. 2 điểm.



Lúc ấy, tôi không hiểu mình về chỗ bằng cách nào và tiếp tục đối diện với sự thật ra sao. Giá như tôi có thể chui xuống đất. Nhưng nền xi măng vẫn cứ láng bóng như thách thức tôi. Tôi không có cánh. Nên cũng không thể bay lên trời.



... Tôi mơ hồ thấy mình đang ở một nơi bình yên, nơi mà không có chị Hai, không có gia đình và bạn bè, nơi mà thầy không thể tìm thấy tôi được. Nơi đó chỉ có bướm, hoa, tiếng nhạc ru êm và đôi giày búp bê xinh xắn...



Hy vọng, ngày mai, lúc mặt trời lên, thầy sẽ trả em về với con người thật trước đây, thưa thầy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét