Lời Con Gái muốn nói…
VŨ THỊ HUYỀN TRANG
“Dạo này trời lạnh lắm, đi ra ngoài đường lúc nào cũng phải mặc thêm áo ấm, kẻo về lại sụt sịt không học bài được nghe con”… đấy là những lời mà ba luôn dặn dò Con Gái qua điện thoại vì cả con và ba đều ở xa nhau…
Ba đi làm xa từ khi Con Gái mới học lớp 2 thôi. Hồi đó Con Gái ngây thơ không biết ba đi làm vất vả để có tiền nuôi con ăn học. Thế nên Con Gái vẫn cứ vô tư sống, vô tư cười. Lòng con trẻ nhỏ dại hay chạnh lòng khi nhìn bạn bè lúc nào cũng có ba đưa đón…
10 năm qua nhanh như thoáng chốc. Con Gái giờ đã 17 rồi đấy. 17 trẻ trung, yêu đời và đầy sinh lực. 10 năm ba vẫn đi làm xa. Con Gái và ba vẫn thường gặp nhau qua điện thoại. Cuộc trò chuyện nào ba cũng nhắc đi nhắc lại lời dặn dò ấy khiến con có thể thuộc lòng.
Con Gái học xa nhà chuyện tiền nong bao giờ cũng khiến con suy nghĩ nhiều nhất. Nhà mình khổ nên ba phải đi làm xa. Những lần nhận tiền ba mẹ gửi, con thấy nghèn nghẹn, xót xa nên không dám chi tiêu nhiều.
Con Gái rất yêu và tự hào về ba. Dạo này trời lạnh Con Gái lại thưong ba làm xa bên đó, không biết có bệnh không. Khuôn mặt ba sạm đen vì nắng gió, đôi mắt sâu, mệt mỏi, ánh lên bao nỗi lo toan. Ba hay đùa: “Cơ thể ba xuống cấp rồi, bây giờ nó chẳng chịu nghe lời ba nữa, cứ đau nhức hoài”. Nước mắt Con Gái tự lúc nào chảy dài, đăng đắng. Con Gái quay đi khóc một mình. Bao nhiêu dằn vặt lẫn yêu thương giờ tuôn trào khiến Con Gái không ngăn lại được. Ba cười nói với cả nhà, hình như bao lo toan, vất vả không còn nữa. Ba vẫn là ba của cái thời con học lớp 2, lúc nào cũng làm cho mọi người cảm thấy yên tâm và vững chãi. Có ba ở nhà, con như thấy được cái rộng lớn của một bóng mát chở che cho cả gia đình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét