Thứ Ba, 10 tháng 3, 2009

Nguyện ước nào cho mẹ…

LẠI THỊ NGỌC THƯ

*21 tuổi, hiện đang là sinh viên năm 2 Khoa Ngữ Văn, Trường ĐH Quy Nhơn.

*Là thành viên tích cực trong CLB Văn Nghệ Trẻ của Trường ĐH Quy Nhơn.
*Ước mơ: làm cô giáo ( để được mặc áo dài ^_^).
*Câu nói yêu thích: " Ở đâu có nhiều lời hoa mỹ, ở đó không có tình yêu chân thật".


Đôi lời: Mình được thừa hưởng niềm đam mê văn học từ bố, nên mình đến với văn chương từ rất sớm.Với mình, văn là những âm vọng từ quá khứ, là dáng mẹ hao gầy, là mái tóc ba điểm bạc, là tiếng tơ lòng rung động khi bắt gặp câu nói của "ai đó": "nghĩ về em thật nhiều...". Mỗi bài viết là một chiêm nghiệm. Văn của mình luôn có dáng dấp của nỗi buồn. Có khi đó là cả tâm sự của mình lúc bế tắc mà mình không thể tỏ cùng ai...

Nguyện ước nào cho mẹ…



LẠI THỊ NGỌC THƯ




Gửi đến Mẹ thân yêu...




Có ai đó nói rằng con người cầu nguyện Thượng Đế cho mình một Thiên Thần và Thượng Đế đã cho con người có Mẹ! Tôi tin điều đó lắm. Khi tôi hỏi bất kì một ai rằng: "Mẹ bạn nấu ăn ngon không?" thì câu trả lời sẽ là: "Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm!" - một lời khẳng định hùng hồn và đầy tự hào mà gần như tôi chưa bao giờ gặp phải ngoại lệ.



Trong con mắt của những đứa con, hình ảnh người Mẹ thường gắn liền với căn bếp ,với những bữa ăn ngon và dù con còn bé xíu hay đã lớn khôn trưởng thành thì Mẹ vẫn luôn là người đầu bếp tuyệt vời nhất.Chỉ vì đơn giản một điều: Mẹ là người duy nhất trên đời hiểu rõ khẩu vị của con. Là người duy nhất có thể nấu những món ăn mà con thích theo cách riêng của con. Vâng! Chỉ Mẹ mà không ai khác...



Tôi còn nhớ như in trong những chuyến đi chơi của bố con tôi, đều vắng một người: đó là Mẹ. Trong những ngày Tết rộn ràng, Mẹ luôn là người ở nhà để bố con tôi đi chơi. Và khi bố con tôi trở về, lúc nào Mẹ cũng đang nấu cơm và chờ bố con tôi. Bố tôi thích đưa thằng em tôi đi theo trong những chuyến đi chơi dài ngày mà trường bố tổ chức. Có lần đi chơi biển với bố về, nó chạy ào vào nhà bếp và ôm lấy Mẹ. Tôi chợt hiểu rằng: Ừ,biển của Mẹ là nhà bếp!



Bây giờ, tôi đi học xa nơi xứ người. Buổi sáng phải vào học sớm, tôi chưa kịp ăn sáng. Ngồi gặm miếng bánh mì khô khốc. Tôi bỗng thèm lắm bát cơm cá kho của Mẹ, mà nghe nước mắt chấp chới trên mi. Tôi muốn khóc quá đỗi! Bởi vì chỉ cần cơm của Mẹ nấu thì một quả trứng luộc cũng thành ngon!



Mẹ luôn ở bên tôi trong những lúc tôi gục ngã. Và kể cả những lúc không còn ai trên đời này bên tôi, thì Mẹ vẫn âm thầm sát cánh bên tôi và nâng tôi dậy. Như mọi người,Thượng Đế cũng cho tôi một thiên thần: đó là Mẹ. Nhưng ngày 8/3 này liệu tôi có thể lần đầu tiên nấu cho Thiên Thần một bữa thật ngon không? Ngon như những bữa cơm ngày xưa và bây giờ Thiên Thần vẫn mang đến cho tôi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét