Những chuyến đò…
Kính tặng thầy Đào Tấn Trực
Kính tặng thầy Đào Tấn Trực
NGUYỄN THỊ ANH THƯ
Thời gian vụt bay, xa rồi dĩ vãng
Kỉ niệm ngày xưa níu kéo một thời
Thời áo trắng nghiêng mình qua ô cửa
Lẳng lặng ngắm nhìn cô bé thơ ngây
Phía cuối góc bàn ai có biết
Một người âm thầm đếm giọt thời gian
Thời gian đấy trên tóc thầy thêm bạc
Bụi phấn bay bay đánh dấu một thời
Ta giận hờn trách mình vô cớ
Trách bụi phấn kia sao nỡ vô tình
Để chùm mây trắng lộ dần thêm rõ
Cho những đứa con kiến thức thêm dày
Thầy chắp cánh cho con bay mãi
Bay đến những thế giới không cùng
Ở phía ấy vẫn dáng thầy lặng lẽ
Có những chuyến đò rời xa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét