Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Điên điển tím

Điên điển tím


HOÀNG PHỤNG THUYÊN


Út nghe gì chưa, mấy anh chị trong Mùa hè xanh sắp về xóm mình rồi đó.




- Út biết rồi, Út còn biết tên chị về ở nhà Út nữa nghen.




- Sao biết chị hay vậy?




- Trần Ngọc Minh không là chị chứ còn gì nữa. Hehe.




Nhà Út có mỗi Út là con gái, còn lại là năm anh, suốt ngày ăn hiếp Út là giỏi. Làm biếng nè, ở dơ nè, cái gì cũng bắt Út làm hết, thấy bắt nản. Giờ Út có chị rồi, sướng quá xá luôn.




oOo




Sáng giờ Út nhờ ngoại chải tóc thiệt đẹp, bận bộ đồ mới ra hiên ngồi chờ. Út nghĩ hết rồi, chị Minh mà đến Út và chị sẽ đi hái điên điển nè, bắt cá nè... Đủ việc để hai chị em làm hết à.




- Bác Tư ơi, ra đón người đi.




- Dạ, có con.




Chưa chi Út đã chạy ra trước.




- Hả?




Sao lại thế này, “chị” của Út sao biến thành ông nào lạ hoắc vầy. Lộn rồi, lộn người rồi. Chắc luôn.
- Không, không phải. Lộn rồi chú ơi, nhà con đón chị Minh mà.




- Thì Minh chứ sao, nhưng là anh Minh, nhóc con ạ.




Minh lấy mũ xuống, nhét vào balô. Đưa tay xoa đầu cô nhóc tinh nghịch vừa chào hai người lớn trong nhà.




- Con là Minh, Trần Ngọc Minh. Từ nay con sẽ về ở trọ nhà được không ạ.




- Không, không, Út không cho. Ai cho ông vô ở nhà tui.




- Út, không được hỗn.




Út mím môi, kiềm chế cơn tức giận, quay đầu chạy vào nhà. Ai cần anh làm gì, Út thích chị thôi, bộ có năm ông anh rồi chưa đủ hả?




- Minh à, nhà này thật ra có đến năm cháu trai lận nhưng họ đều lần lượt bỏ xứ mà đi. Còn con Út ở nhà với ông bà đó thôi. Thấy nó vậy chứ thật ra con nhỏ hiền khô và hiếu thảo nhứt xóm này đó.
Minh chỉ cười chứ không nói gì, mỗi nhà mỗi cảnh mà. Hóa ra Út mong ước có một người chị, hèn chi hồi nãy thấy Minh nó phản ứng dữ dội vậy.




oOo




Út len lén nhìn Minh. Minh biết cô nhóc đang nhìn mình sau cánh cửa liền quay lại trừng mắt lên. Bị bất ngờ, Út giật mình, đầu đập vô tường cái “bốp”.




- Ui da!




- Anh xin lỗi, em có sao không? Ai biểu không ra chơi mà đứng trong này làm gì. Bộ Út sợ đen hả?




- Tui... à Út mà sợ đen gì, không thấy Út đen thui rồi sao? Người sợ đen là anh Minh thì có, con trai thành phố có khác, trắng bóc à ha. Mà sao ốm nhách vậy chứ, giống con gì ta...




Nãy giờ bị nói khía đủ điều Minh đều im lặng. Kệ nó chứ, nhóc con ý mà, cho nó chọc tí cũng hay hay.




- Biết rồi, Út biết rồi. Anh giống y chang con cá kèo. Từ nay gọi là anh Kèo đi. Haha.




- Anh gì?




- Anh Kèo.




- Con cá kèo trong lẩu ấy hả? Con cá ốm nhách toàn xương không à, xấu hoắc. Anh đẹp trai mà.
- Giờ anh có chịu là anh Kèo không nè?




Út chống nạnh, mắt trợn, miệng chu ra trông “vẩu” chịu không nổi.




- Chịu, chịu. Út bình tĩnh.




Út phá ra cười, coi bộ anh Kèo của Út cũng thú vị ra phết. Mà cũng thương Út lắm nghen, tưởng dân thành phố không biết làm gì vậy mà lùi khoai, làm diều... đều giỏi hết. Còn hát thiệt hay, mấy đứa trong xóm ghen tị ra mặt. Út sướng quá còn gì.




- Út, tí nữa ra ruộng với ngoại.




- Thôi, cho em nó ở nhà học bài. Con ra ruộng với ngoại sẵn tiện làm cây cầu với mấy anh em luôn.




- Anh Kèo số một.




Út cười tươi hết cỡ, khoe hai chiếc răng sún.




- Anh Kèo hả?




- Dạ, anh Kèo đó ngoại.




Ông Tư quay nhìn Minh tủm tỉm cười. Minh cũng cười, nụ cười thấy thảm. Ai ngờ thằng sinh viên 20 tuổi mà bị con nhỏ 10 tuổi xách mũi không trời!




oOo




Về miền sông nước mới thấy mình sướng. Ở nhà có bố mẹ chăm sóc, ra đường đi xe máy, chui vào giảng đường ngồi mát rồi xài laptop, nghe MP3... Ở đây đến điện người ta còn quý, con nít lớn lên được đi học là vui lắm rồi. Đi học về là lao đầu ra làm kiếm bát cơm. Cực cũng có, vui cũng có, niềm vui của tuổi thơ đúng nghĩa.




- Anh Kèo đi hái bông điên điển không?




- Hái về ăn hả?




- Dạ, ăn cũng có, bán cũng có.




Con nít xóm này giỏi ghê luôn, tí tuổi đầu mà biết làm đủ việc giúp gia đình rồi. Út chèo thuyền ra con lạch nhỏ. Giữa dòng, những bông hoa tím biếc đẹp không ngờ.




- Hái đi Út.




- Hái gì, chưa đến khúc có bông điên điển mà.




- Út không thấy sao, tùm lum nè. Đó, mấy bông tim tím kìa, đẹp vậy ăn chi uổng Út ha.




- Trời ơi, anh Kèo ngốc ơi là anh Kèo ngốc. Điên điển màu vàng mà, đó là lục bình. Bộ trước giờ anh không biết đâu là lục bình, đâu là điên điển hả?




- Thì anh cũng có ăn mà đâu để ý.




Minh bối rối thú nhận. Không biết thì im luôn cho rồi, còn bày đặt nhiều chuyện làm chi không biết.




- Mà điên điển tím cũng đẹp anh ha, đâu cứ nhất thiết là hoa vàng.




Út ngưng chèo, đưa tay hái cành lục bình mân mê trên tay.




- Tía má Út thương Út lắm nghe. Hôm sinh nhật Út 6 tuổi, má muốn mua cho Út cái cặp mới nên ráng hái thật nhiều hoa để bán. Tía cứ chèo, cứ chèo đi xa hơn, rồi mất hút. Tía má đi xa quá đâu ai biết mà cứu. Ngày ấy, bông điên điển rải vàng cả khúc sông. Út thấy người ta đem tía má về mà biết gì đâu. Tía má nằm đó, yên lặng... Ngủ thật rồi. Ai cũng ngủ, bỏ Út lại đó. Chiều dần buông, nhuộm tím cả khúc sông, nhuộm tím cả bông hoa điên điển mà má đang nắm trong tay. Ai cũng khóc, ông bà Út khóc, anh Út khóc, chỉ có Út là không khóc. Út chỉ biết đứng đó nhìn tía má, nhìn bông hoa điên điển tím má đang cầm trên tay. Ừ, điên điển tím đẹp lắm nhưng mà buồn và đau...
Minh im lặng, quá nhiều nỗi đau trong Út. Ngày sinh nhật cũng là ngày tang của tía má em. Vậy mà Út vẫn dám đối mặt với nó, vẫn trở thành người con, người cháu hiếu thảo. Vẫn trở thành một cô bé lanh lợi và đáng yêu của ngày hôm nay.




- Út đâu có khóc, má nói Út mà khóc là xấu ra cho coi, anh Kèo ha.




- Ừ, Út đâu có khóc.




Minh quay mặt đi, cố gắng cười. Út cười mà khuôn mặt bé thơ đẫm ướt. Út cứ khóc đi, khóc cho đã rồi cười lên Út nhé. Con thuyền đã đến giữa dòng tự lúc nào, hai bên bờ điên điển vàng cả khúc sông, nhuộm vàng cả mặt nước. Chiều cũng dần buông, sắc tím vàng hòa quyện, bao trùm cả không gian. Út cười, đưa cây khều xuống một chùm điên điển đưa cho Minh. Hương hoa thoang thoảng, Minh lặng ngắm đóa hoa miền sông nước. Điên điển tím trong ký ức và hóa vàng trong tương lai, Út nhé...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét