NGUYỄN THỊ KIM CHUNG
Khói lam chiều mẹ nhóm bếp chiều hôm
Có về quê để ngồi nhìn lam khói
Xa lắm rồi biết bao giờ gặp lại
Một thoáng xa vời khói bếp hóa mông lung.
Người mẹ già thấp thỏm những sớm hôm
Bữa cơm chiều lúc lên đèn màn sương xuống
Mẹ còn phiền muộn với đường kim mũi chỉ
Giấc ngủ hờ nghe con nhớ - khóc xa xôi.
Con biết mùi khói từ thuở chửa thôi nôi
Còn mẹ nồng nàn đời bên lam chiều đổ
Có vui gì đâu màu lam chiều loang lổ
Một đời mẹ buồn rồi khổ bởi đàn con.
Có trở về để cay mắt khói chiều hôm
Sao nhỏ bé thế giữa núi trời thanh lặng
Khói bếp quyện cùng sương lam xuống
Là khói lam chiều nhuộm tím thẫm triền quê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét