Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2009

Phan Danh Hiếu

Giới thiệu trưởng Gia đình Áo Trắng Biên Hòa
PHAN DANH HIẾU

Phan Danh Hiếu tốt nghiệp khoa văn ĐH Sư phạm Huế 2004.
Hiện dạy học và viết báo ở TP Biên Hòa.

Đã đoạt các giải thưởng: Thơ Bút Mới 2003, Mực Tím 2003.
Có thơ và truyện đăng nhiều báo và tạp chí.
Các bạn có thể liên hệ email:
phandanhhieu@yahoo.com
ĐT: 0919.576.585.
Gửi thư: Phan Danh Hiếu, giáo viên Trường THPT Bùi Thị Xuân, P. Tân Tiến, Biên Hòa, Đồng Nai.




Hoa xuyến chi

Lâu lắm thành phố mới có một ngày nắng đẹp như hôm nay. Con sông hiền hòa uốn khúc giữa lòng phố và sóng vỗ nhẹ nhàng dưới chân cầu nghe miên man như câu hát.



Tôi thả bộ dọc theo cây cầu nối đôi bờ thơ mộng định bụng sẽ dừng lại ở đâu đó và ghi lại cho mình một bài thơ để kỷ niệm một ngày đẹp trời và hơn hết để lấy tinh thần cho một công tác mới mà tôi sẽ nhận vào ngày mai. Tôi miên man và lẩm nhẩm một vài câu thơ thì bỗng trong trẻo sau lưng một giọng nói nhỏ nhẹ:



- Anh sẽ cho em đi theo cùng chứ ?



Tôi ngoảnh lại và nhìn xung quanh xem thử có phải tôi là người được may mắn nhận được câu hỏi kia không. Và xuất hiện trước mặt tôi là một cô bé có đôi mắt đen tròn lúng liếng, khuôn mặt trắng ngần được điểm tô bằng hai lúm đồng tiền xinh xắn, để mỗi khi cười lại thấy hiện lên nét ngây thơ và trong sáng vô cùng. Tôi ngạc nhiên và hỏi em:



- Em cũng làm thơ à ?



Em gật gật đầu và như chừng đồng cảm lắm. Khi đó nghĩa là tôi sẽ bắt đầu có một người bạn, ít nhất là bây giờ có một người bỗng dưng nhận mình là một người làm thơ. Tôi cũng gật gật đầu ra chiều đồng ý. Thế là đôi mắt ấy long lanh sáng và hồ hởi một nụ cười má lúm. Chúng tôi đứng sát lan can cầu nhìn ra sông rộng. Thấy tít tắp giữa dòng một con thuyền với những đợt sóng lấp lóa ánh mặt trời. Cô bé nhướng cặp mắt nhìn xa xôi và bất chợt khuôn mặt ấy buồn buồn. Nhìn dễ thương như một nụ hồng. Tôi thấy mình tự dưng bâng khuâng đến lạ. Chắc cô bé đến nơi này và mang cho tôi một niềm cảm hứng?



- Năm nay em bao nhiêu tuổi ?



- Em hả ? Mất hết ý niệm về thời gian rồi.



- Thật sao ?



- Ư! Từ hồi lên tám cơ!



- Sao vậy ?



- Một tai nạn



- Mất trí nhớ à ? Tôi chọc vui.



- Không…



- Thế thì sao ? Tôi hơi nóng ruột. Và cô bé thì im lặng, khuôn mặt hơi buồn như đang đau một điều gì đó thẳm sâu. Con sông trước mặt tôi như cũng gợn lên từng đợt sóng buồn xao xác. Hồi lâu, em quay qua tôi nhỏ nhẹ:



- Ba má em mất lâu rồi. Trong một vụ tai nạn.



- Ồ! Anh xin lỗi vì…!!!



- Không sao, em quên chuyện đó rồi. Với em đó như là một giấc mơ. Em cũng đã từng sống với những tháng ngày đau khổ. À! Mà thôi không nhắc chuyện này nữa.



- Ừ! Có lý. Tôi ủng hộ em và niềm nở một nụ cười thông cảm, làm cô bé cũng cảm thấy vui vui và đôi mắt ấy lại long lanh.



- Còn anh, anh làm nghề lang thang à ? Cô bé quay sang tôi giọng hóm hỉnh.



- Ừ! Lang thang đấy, anh thấy cái nghề này cũng vui và hay hay nữa. Khi thích thì mình đi, không thích thì mình đứng ngồi. Có ai bắt được đâu…



Cô bé gật đầu. Chúng tôi cùng cười. Nắng trước mặt sông lấp loáng. Trên cao mây nhởn nhơ lang thang trôi qua bầu trời trong như những niềm vui.



oOo



Ngôi trường cấp III hiện lên trước mắt tôi với những dãy phòng học khang trang. Sân trường rợp bóng cây, vài chiếc lá bàng đỏ ối rụng xuống mơ màng như tôi đang đứng trước một ngày xa lạ. Lớp tôi chủ nhiệm nằm tít trên lầu bốn ở cuối dãy hành lang. Từ xa nhìn tới đã thấy ba bốn khuôn mặt ló ra chờ đợi.



Tôi cố lấy bình tĩnh và nở một nụ cười thật tươi để chuẩn bị “chiến đấu”. Nhưng khi bước vào tôi mới thấy sự chuẩn bị của mình quả là thừa thãi, bởi không như tôi nghĩ, học trò rất là ngoan. Ít nhất là lúc này đây, cả lớp đứng dậy nghiêm trang và chào tôi bằng một câu tiếng Anh hơi ồn ào: “Good morning teacher”. Tôi thấy hơi tức cười và bối rối vì tôi là giáo viên Văn mà trò lại chào như chào một giáo viên Anh ngữ.



Màu áo trắng tinh và những khuôn mặt ngời lên ngoan ngoãn khiến tôi quên mất mình phải nói câu gì. Tôi ra hiệu cho các trò ngồi xuống. Bất ngờ một khuôn mặt đỏ dừ đang cố lấy quyển vở che mặt khiến tôi chú ý. Và chợt à lên trong trí, hừm, lại cô bé hôm qua, láo thật. Như đoán biết được tôi đã phát hiện ra, trò liền quả quyết bỏ ngay quyển vở xuống và đưa mắt nhìn tôi thách thức và nguýt một cái dài như… cây số. Hừ, lại láo nữa, dám nguýt cả thầy cơ đấy, tôi thầm nghĩ…



Buổi chiều tôi lại vòng xe lên cầu Mới, đứng vịn vào lan can ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đang chan hòa trên mặt sông. Sau lưng dòng người vẫn hối hả ngược xuôi.



- Chào thầy ?




Một giọng nói nghe quen quá, tôi ngoảnh lại và gặp nụ cười của cô bé:



- A! Chào em, một sự ngạc nhiên phải không?



- Bình thường. Mặt trò tỉnh bơ làm tôi phát tức.



- Phải nói là: Thưa thầy em thấy bình thường chứ, ai lại nói trống không vậy bao giờ ? - tôi chỉnh.



- Vâng! Em xin lỗi …



Một thoáng im lặng bởi cách xưng hô phải thay đổi. Trò bắt đầu tinh quái:



- Sao thầy nói thầy làm nghề lang thang ? Cô bé nói mà mắt chăm chú nhìn tôi không chớp.



- Trời ạ, bộ không thấy thầy lang thang hết lớp này đến lớp khác là gì ? Người ta còn bảo nghề giáo viên là “Suốt đời tôi làm nghề hát rong” mà…



Cô bé cũng thấy có lý nên xoay tôi sang hướng khác:



- Mà thầy ơi, nhà thầy ở đâu ?



- À, ở chỗ lối vào khu chung cư Bình An, cái nhà lầu cao cao đó…



- Trời, nhà thầy giàu vậy sao. Trò tròn xoe mắt và tôi thì như mở cờ trong bụng.



- Hic, không phải… nhà thầy ở bên cạnh cái nhà lầu đó.



Nghe thế cô trò cười híp mắt.



- Thầy tếu ghê!



- Mà này, thầy chưa biết tên em ?



- Em ấy à ? Tên em gắn liền với một loài hoa dại. Hoa xuyến chi…



- Hoa xuyến chi ? Vậy sao ? Em đã bao giờ thấy hoa xuyến chi chưa ?



- Em chưa một lần.



- Thế mà cũng bày đặt “Tên em gắn liền với một loài hoa… dại”. Tôi cố gắng kéo dài từ “hoa dại” để thử gân cô bé. Nhưng phản ứng lại câu đùa của tôi là một sự bâng khuâng, dường như tôi đã vô tình khơi dậy trong em điều gì đó thẳm sâu. Giọng cô bé buồn buồn:



- Ba má em đặt tên em như vậy. Mà nghe đâu má em rất thích loài hoa này nên bà đã đặt tên cho em.



Tôi hơi bất ngờ trước cách ăn nói của cô học trò này. Hình như ẩn chứa trong từng lời nói là một nỗi buồn thẳm sâu. Tôi nhẹ nhàng nói:



- Rồi một ngày thầy sẽ chỉ cho em loài hoa ấy. Nó đẹp lắm, đẹp như cái tên má em đặt cho em…



- Thầy hứa với em chứ ? Em muốn biết vì sao má em lại thích loài hoa này…



- Ừ, thầy hứa với em…



oOo



Chủ nhật, tôi ngồi cẩn thận ghi chép từng hồ sơ của học trò vào cuốn sổ nhỏ. Với học trò Nguyễn Lê Xuyến Chi, tôi hơi ngần ngại khi đọc được mấy dòng chữ ngắn ngủi mà em viết trong sơ yếu lý lịch. Ba má đều mất, ở với cậu, cậu làm nghề phụ hồ. Phần ghi số nhà và điện thoại đều bỏ trống. Tôi còn biết thêm, ba của em đã từng lớn lên ở cô nhi viện trước khi gặp má em. Tôi chạnh lòng trước mất mát của em.



Có lẽ chính vì thế mà đôi mắt của trò luôn ánh lên tia buồn bã và cô đơn đến tội nghiệp. Nhưng kỳ lạ thay đã vài tháng làm công tác chủ nhiệm ở lớp này, tôi thấy em học rất giỏi và nhanh nhẹn, năng động trong mỗi tiết học khác hẳn với cái vẻ buồn buồn mỗi lần gặp tôi. Đang suy nghĩ miên man chợt mùi hương xuyến chi nhẹ nhàng theo gió len vào trong căn phòng nhỏ.



Tôi hít một hơi thật dài và đứng dậy bước ra ngoài khoảng sân nơi phần đất tôi cố công đào xới trồng lên một luống hoa xuyến chi để thực hiện lời hứa với cô trò nhỏ. Sau những cơn mưa phương Nam, luống cây xanh mượt và nở đầy những bông hoa trắng li ti. Những bông hoa tinh khôi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Trong tôi đang đầy ắp những dự định về những bất ngờ tôi sẽ dành cho cô bé.



Nhưng rồi một buổi sáng kia…



- Thầy ơi, em sắp xa thầy.



Tôi cười cười, lại bắt đầu giở trò đây. Thấy thầy có vẻ không tin, trò liền nghiêm nghị:



- Em và cậu sắp sang Mỹ định cư cùng ông bà ngoại. Nhưng thầy đừng nói cho lớp biết nghe thầy.



Em có vẻ ngập ngừng. Lúc này tôi tin là em nói thật vì hơn ai hết tôi biết ở xứ sở này em chẳng còn ai ngoài một người bà con thất nghiệp. Có thể điều đó tốt hơn cho em chăng. Và bỗng dưng thấy lòng mình cũng buồn rưng rức. Tôi không nói một lời nào cả, chỉ thấy gió từ ngoài hành lang tấp vô cay xè đôi mắt. Em lẳng lặng đi xuống chỗ ngồi và nằm úp mặt lên bàn. Tôi nhìn thấy đôi bờ vai nhỏ nhắn ấy khẽ rung lên…



Những ngày sau đó tôi không gặp em nữa. Lớp học rầm rì chuyện Xuyến Chi nghỉ học bất thường nhưng chẳng ai biết nhà Chi ở đâu. Ngay cả tôi cũng không biết bây giờ em đang ở Việt Nam hay đã bay sang trời Âu?



Chủ nhật tôi lang thang dọc triền sông và lại lên cây cầu đứng ngắm nhìn xa xôi. Đúng chỗ này đây, cách đây nửa năm tôi đã gặp cô học trò tội nghiệp, người đã cho tôi những kỷ niệm đẹp về buổi đầu làm nghề thầy giáo. Cô bé đã cho tôi biết cách quan tâm đến những nỗi đau của người khác.



- Thầy à, em Xuyến Chi nè!



Tôi giật mình, lần đầu tiên trong đời có một cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng. Tôi ngoảnh lại nhìn quanh quất nhưng kỳ thực không thấy em. Ai đùa chăng ? Chợt có tiếng cười khúc khích. Tôi xoay người lại. Trời ạ, thì ra cô bé đang ngồi thụp xuống sau lưng tôi nãy giờ. Tôi mừng rỡ:



- Thầy tưởng em đi rồi, hic… Sao em nghỉ học lâu vậy? Thầy và các bạn rất nhớ em.



- Em đi rồi chớ bộ, đi rất xa, xa lắm. Nhưng em nhớ thầy còn nợ em một chuyện nên em quay về.



- Thầy nhớ rồi, hoa xuyến chi ?



- Vâng! Thầy cho em được nhìn loài hoa ấy chứ ?



- Ừ, ngay bây giờ… Về chỗ trọ của thầy đi, có các bạn nữa.



Đôi mắt em long lanh một niềm tin tưởng. Tôi dắt xe xuống lòng đường ý bảo em ngồi lên tôi chở đi. Nhưng tôi cũng chẳng hiểu vì sao cô bé lại biến đi đường nào mặc tôi dáo dác tìm quanh. Tôi cười thầm, chắc lại giở trò ú tim đây ?! Nghĩ thế tôi lại dắt xe dựa lan can nhưng chờ hoài cả buổi không thấy em quay lại. Tôi cảm thấy bực bội kinh khủng. Đành quay xe về nhà với cái bụng cồn cào đói.



oOo



Sáng thứ hai khi tôi bước vào lớp đã nghe xôn xao một điều gì đó bất ổn. Một không khí buồn buồn bao trùm lên cả lớp. Quế Anh lớp trưởng nghèn nghẹn báo cho tôi:



- Thầy ơi… bạn Chi mất rồi!



Một thoáng nhíu mày và như chợt nhớ ra điều gì, tôi tỉnh bơ vì tôi biết rất rõ ngày hôm qua tôi mới nói chuyện với em:



- Làm gì có chuyện đó, nay mai Chi sẽ trở lại lớp mình đấy.



- Không thầy ơi, bạn ấy mất cách đây bốn hôm rồi. Bạn ấy bị tai nạn. Nhà nội em ở ngoại thành hôm qua em về thăm nội mới biết chuyện này.



Và như để chứng minh là mình nói đúng, cô bé vừa nói vừa chìa tờ báo địa phương ra trước mắt tôi. Tôi bắt đầu thấy run run và người tự dưng thấy lành lạnh: Nguyễn Lê Xuyến Chi, học sinh trường THPT… tôi chưa kịp đọc hết đoạn tin đã thấy mắt mình nhòe đi. Thôi đúng rồi! À mà không, tại sao hôm qua ? Có lẽ nào!? Tai tôi ù đi. Trước mắt tôi tưởng chừng như tất cả đang quay cuồng. Một cảm giác trống trải và sợ hãi đang vây bám lấy tôi khiến tôi rùng mình ớn lạnh.



Xuyến Chi đã ra đi thật, mộ em nằm giữa cánh đồng bạt ngàn hoa xuyến chi, loài hoa dại mà em chưa và sẽ không bao giờ còn biết nó nữa. Như chiều nay, trước con sông này đầy sóng. Tôi cầm bó hoa xuyến chi trên tay rồi thả những cành hoa trắng muốt từ từ rơi xuống dòng sông. Phía xa kia, tận cuối dòng sông tím ngát hoàng hôn, một ngôi sao nhỏ bay vút lên cao mãi, cao mãi.

1 nhận xét: