Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2009

Phố ngày ấy trong em

Phố ngày ấy trong em


ĐÀO THỊ KHÁNH DUY


Chiều buồn! Lặng nhìn những cánh cò trắng bay phía xa nơi chân trời, sải đôi cánh mềm mại nhẹ lướt trên cánh đồng lúa mênh mông đương mùa trĩu hạt, lòng em sao nghe rạo rực lạ kỳ. Ánh mắt trầm như muốn theo dòng ký ức miên man đang từng bước nhẹ chạm về quá khứ.


Ngày ấy em là một cô bé quê ngây thơ đang dần hòa vào nhịp sống chốn thị thành. Mùa hạ tuyệt vời với niềm vui hân hoan khi em được bố thưởng một chuyến chơi xa vào nhà cô Xanh ở Sài Gòn náo nhiệt.


Ngày ấy, phố chìm trong những sắc nắng mùa hạ tràn ngập khắp các ngả đường. Sau bước chân bố, em vô tư dạo chơi trên từng con phố nhỏ. Đẹp thật! Đâu đó trong tâm hồn trẻ thơ của em thoáng ngang những cánh phượng hồng e ấp. Nắng theo gót em vào nô đùa nơi công viên rực rỡ màu hoa cỏ. Bố mỉm cười nhìn em, nhẹ đùa: “Con của bố cũng xinh như hoa trong nắng vậy đó!”.


Ngày ấy, phố trầm mình trong những cơn mưa rào bất chợt của mùa hạ. Mưa phố sao buồn quá. Nhưng em thấy phố buồn mà đẹp lắm! Những hạt mưa cứ đan chéo vào nhau nhẹ rơi xiên xiên trên những cành lá xanh nơi vệ đường. Rồi em thoáng thấy bóng ai đạp vội ngang qua nhà trên chiếc xe thể thao màu xanh nhạt. Vô tình hay ngẫu nhiên, chàng trai dễ thương ấy bất chợt nhìn lên bancông căn nhà có khung cửa hồng và bắt gặp ánh mắt trong veo của cô bé ngồi đếm mưa rơi. Trái tim em nhẹ rung trong chiều phố mưa đầu hạ rơi!


Ngày ấy, phố dịu hiền trong những buổi sớm mai em đạp xe dạo quanh ngõ nhỏ, cùng Minh, chàng trai mưa hạ. Ngày ấy, phố năng động trong những buổi chợ đêm rực rỡ sắc đèn và nhộn nhịp người mua bán. Trong những buổi chợ đêm ấy, em đã nhận được những bó hoa cúc vàng vừa chớm nở từ Minh. Phố đẹp mà lòng người cũng đẹp.


Ngày em trở về quê nhà là một ngày nắng hạ buồn. Không buồn sao được khi em phải xa phố. Không buồn sao được khi em phải xa những rung động nhẹ đầu đời. Buồn lắm! Buồn đến nỗi ngày xa phố, em đã khóc tức tưởi trong vòng tay bố. Bố bảo: “Khi vào đại học, con sẽ lại được trở về sống với phố mà”. Ừ nhỉ! Em sẽ gắng học thật giỏi để thi đỗ vào đại học ở phố này. Bởi em biết em sẽ không thể xa phố được. Cũng như em sẽ không thể nguôi ngoai nỗi nhớ chàng trai mưa hạ ngày nào. “Chắc chắn một ngày mình sẽ trở lại với phố. Chờ mình nhé, phố yêu!”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét