Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

Cỏ giấy

HÀ KIỀU MY

Cây bút trẻ Hà Kiều My hiện đang là sinh viên năm 2 Khoa Báo chí, Trường ĐH KHXH&NV Tp.HCM, cựu thành viên bút nhóm Rơm Vàng. Cây bút trẻ này bước đầu gặt hái được những thành công đáng kể trên con đường nghệ thuật, đáng chú ý là giải nhì cuộc thi thơ 2008 với bài thơ Gồng gánh trên Tạp chí Văn Nghệ Phú Yên.

Cỏ giấy


HÀ KIỀU MY

ĐH KHXH&NV TP.HCM



Năm ấy, tôi quen hắn khi cùng học thêm môn Toán. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu như thầy không cho “bài tập chạy”, nếu như tôi và hắn không lao vào giải Toán thật nhanh để được thầy xướng tên là người thông minh nhất. Cái danh hão ấy không mang lại lợi lộc gì cho chúng tôi nhưng cũng đủ cho tụi bạn tụm năm, tụm bảy xì xầm, ca tụng.

Trong lớp học thêm đó, tôi và hắn luôn luôn là người giải bài tập nhanh và đúng nhất. Nhưng bao giờ, tên hắn cũng được thầy trịnh trọng đặt trước tên tôi ( tức chết đi được), chỉ vì hắn có cách làm bài sáng tạo, không giống ai ( và đương nhiên là hay hơn tôi). Những lúc ấy, hắn thường quay sang phía nhóc bạn bên cạnh, nói thật to, như thể cố tình muốn tôi nghe thấy : “Bọn con gái chỉ có thể đứng thứ 2, sau mày râu chúng mình. Ừ nhỉ?”. Trời ạ, ghét thế cơ chứ. Sao lại có loại người chảnh thế cơ chứ. Thế là, tôi quyết tâm phải cho hắn thấy “uy lực” của phái yếu. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc tham khảo và tìm cách giải bài tập hay. Liên tiếp những lần sau tên tôi được xướng cùng hàng với tên hắn. Những lúc ấy, tôi quay sang phía nhỏ bạn bên cạnh, nói thật to cố tình để hắn nghe thấy: “Bọn con gái chúng mình mà ra tay, số 2 thành số 1 mấy hồi. Ừ, nhỉ?”. Tôi nói chuyện với nhỏ nhưng cũng không quên liếc xéo để xem phản ứng của hắn. “Trời, nụ cười mới gian xảo làm sao. Hứ!”

Rồi hắn điều tra được nick chat của tôi. Hai đứa vẫn hay “rủa xả” nhau mỗi khi lên mạng. Tôi còn nhớ câu đầu tiên hắn chào tôi qua internet, đó là: “Bà cũng cao tay gớm nhỉ”. -“Xê, cũng tùy người thôi”.

Lần nào tui với hắn cũng tranh luận ác liệt qua những con phím, có khi là một bài toán, một câu văn, hay đại loại là một sự kiện xã hội…Khẩu chiến ròng rã gần một học kì, vậy mà vẫn không phân được thắng bại. Hắn đích thị là sao chổi của tôi mà. Kì thi học kì đến, tôi và hắn đều bận rộn. Lâu không gặp hắn, tự dưng thấy trống trải và nhơ nhớ. Gặp hắn khi kì thi vừa kết thúc, tự dưng tôi muốn giải hòa với hắn, không muốn dùng cái giọng đanh đá khi nói chuyện với hắn nữa.

“Mặt trời mọc đằng Tây hay sao bữa nay bà nữ tính phát sợ vậy?” Không chỉ có hắn, mà chính tôi cũng thấy mình hơi bị kì. Tự nhiên lại thay đổi chóng mặt khi nói chuyện với hắn. Thế là, tôi buộc phải lấy phong độ lại từ những cuộc khẩu chiến với hắn.
Một lần, có tên kia cùng lớp tỏ tình với tôi, tôi hân hoan khoe cho hắn biết. Ai dè, hắn bảo: - Kệ bà! Thấy hắn giận, tự nhiên, tôi thấy sao mà hắn trẻ con và đáng yêu quá.

Hắn hỏi tôi nếu là Mị Nương, tôi sẽ chọn Sơn Tinh hay Thủy Tinh. Hắn hỏi kì quá, thời nào rồi mà lại ví mình như Mị Nương hồi xửa hồi xưa, nhưng tôi cũng trả lời: -Tôi sẽ chọn ai kiếm được cho tôi cỏ bốn lá.

“Yên tâm, không ai rảnh rỗi kiếm cho bà cỏ ba lá huống chi là cỏ bốn lá”. Trời, ăn nói như vậy mà biểu sao không ghét cho được.

Một tuần, hắn không online, và cũng biến mất không đến lớp học thêm. Tôi hơi buồn vì không có ai đua với mình để giải bài tập nhanh của thầy. Chiều thứ hai, tôi đến lớp học sớm hơn mọi ngày. Trong hộc bàn, có một hộp quà màu đỏ của ai đó bỏ quên. Tôi mở ra, ồ, ba bông cỏ bốn lá và hai ông cỏ ba lá (bằng giấy màu), món quà mà tôi hằng mơ ước được sở hữu. Có cả một dòng thư được viết trên nền giấy trắng học trò: “Tôi tìm “quài” mà hông thấy cỏ bốn lá. Thế là đành tỉ mỉ gấp cho bà món quà này. Ba bông cỏ bốn lá tượng trưng cho tình yêu và may mắn. Hai bông cỏ ba lá tượng trưng cho tình bạn. Tôi mong chúng ta sẽ tiến từng nấc thang từ con số 2 lên con số 3. Đồng ý nhé”. Hắn! Đúng là hắn, là nét chữ như gà bới mà thầy vẫn hay chê đây mà. Cầm món quà của hắn trên tay, tôi thấy tim mình bỗng dưng đập loạn nhịp. Có phải nó đang… rung rinh?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét