Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Bài học về tình yêu


Bài học về tình yêu


TRẦN LÊ THUẬN ÁNH



Sáng mồng một Tết mẹ âu yếm gọi con gái dậy, ôm con gái vào lòng và thủ thỉ với con gái chuyện tình yêu. Con gái vừa xấu hổ vừa thích thú lắng nghe. Có lẽ mẹ con gái là người mẹ đặc biệt nhất trên đời. Các bà mẹ khác hễ nghe con gái lén phén chuyện yêu đương là gắt ầm lên, cấm đoán đủ mọi thứ. Còn mẹ con gái lại dạy cho con “Bài học về tình yêu” ngay trong ngày đầu năm này!



Suốt ba tháng qua mẹ con gái biết có người gọi điện cho con gái thường xuyên và cũng đã gặp con gái vài lần. Từ dạo ấy, con gái có nhiều thay đổi. Con gái tươi tắn hơn, hoạt bát hơn và cũng chú ý đến hình thức nhiều hơn. Ngay chính con gái cũng cảm thấy ngạc nhiên về chính mình: “Mẹ ơi, dạo này con điệu quá mẹ nhỉ?”. Mẹ cười như không hề thấy gì là lạ: “Con gái lớn phải điệu thôi”. Sau mỗi lần nói chuyện với người ấy, con gái đều thuật lại cho mẹ như muốn tự thanh minh: “Chả có gì đâu mẹ ạ, con vẫn còn bé lắm”. Lần nào mẹ cũng chỉ cười lặng lẽ. Con gái không giấu được mẹ đôi má ửng hồng và niềm vui long lanh nơi khóe mắt.



Tối ba mươi Tết, pháo hoa vừa dứt, người ấy gọi điện đến chúc Tết, con gái tưởng như hạnh phúc ngập tràn trong cái Tết 18 tuổi. Thêm một lý do mà buộc lòng mẹ phải mở một lớp dạy cấp tốc về tình yêu trong một thời điểm không dễ gì quên.



Mẹ kể cho con gái nghe về những mối tình thời đi học của mẹ. Tình yêu tuổi học trò đẹp như pha lê, long lanh, trong suốt song cũng mong manh và dễ vỡ. Đến tận bây giờ khi nhớ lại mẹ vẫn bồi hồi xao xuyến với những vui buồn, hờn giận vu vơ. Mẹ bảo con gái phải thành thật với chính mình, không nên chối bỏ những rung cảm đầu tiên vì chính những rung cảm ấy sẽ làm cho con dần lớn lên. Mặt khác mẹ cũng bảo rằng đừng qua đắm đuối với tình cảm ấy vì có thể nó sẽ qua nhanh như những giọt mưa xuân mà thôi. Giọng mẹ sâu lắng như đã dự cảm điều sẽ đến: “Nếu mối quan hệ này đổ vỡ, tất nhiên con sẽ buồn, nhưng mẹ mong con đừng tuyệt vọng và đừng đổ lỗi cho ai. Con hãy cảm ơn người ấy và cảm ơn cuộc đời đã cho con những bài học đầu tiên để vào đời. Con gái cười: “Mẹ lo xa quá!”.



Nhưng mẹ chẳng lo xa tí nào. Ngay trong những ngày Tết ấy, con gái phải nghẹn ngào nói với người ấy: “Cảm ơn những gì anh đã dành cho em, anh đừng gọi điện và đừng tìm em nữa”. Nước mắt con gái lặng lẽ rơi khi biết tình cảm và sự quan tâm của người ấy không chỉ dành riêng cho mình. Mẹ bảo tình yêu có cả vị ngọt và đắng. Bây giờ thì con gái đã hiểu, nước mắt mặn chát là vị đắng của tình yêu.



Con gái buồn buồn ngồi nhìn cơn mưa xuân trong ngày mùng năm Tết. Cơn mưa mang cái lạnh mơn man, lan tỏa làm lòng con gái dịu lại. Những nụ hồng he hé đón lấy mấy hạt mưa, làm cánh hoa thêm thắm đỏ. Con gái mỉm cười: “Tình yêu tuổi học trò cũng như những cơn mưa xuân kia thôi, chóng đến chóng đi để lại những dư âm ngọt đắng cho tuổi mười tám nhiều mộng mị”.
Lời mẹ nói sáng mồng một tết con gái vẫn nhớ rõ: “Tuổi thanh niên không chỉ biết yêu mà còn phải biết sống con ạ. Hãy sống trong sáng lành mạnh, hãy phấn đấu cho tương lai tươi đẹp mai sau. Cuộc sống tươi đẹp sẽ đem đến cho con một tình yêu đích thực trong đời.



Con gái đi học lại sau những ngày nghỉ Tết. Chỉ có mười ngày Tết với những đổi thay trong tình cảm, con gái thấy mình như đã lớn lên một chút. Và con gái bắt đầu mơ mộng về một điều kỳ diệu nào đó sẽ đến trong ngày Valentine.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét