Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2009

Mây và núi

Mây và núi

NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI


- Tôi sẽ đi đến ngọn núi kia!

- Xa lắm đó!

- Gần mà! Chỉ cần vượt qua cánh đồng này thì sẽ đến ngọn núi đó thôi.

- Thấy đám mây kia không? Nó ở ngay trên ngọn núi thôi. Nhưng thật ra, nó ở rất xa ngọn núi ấy đó!

***

Minh họa: HƯNG DŨNGTôi và Bình thân nhau từ bé. Khi vừa ý thức được mình là một cá thể của cuộc đời, tôi và Bình đã là bạn thân. Trong tâm thức tôi, Bình là một cái gì đó quá đỗi bình thường, bình thường đến mức, tôi xem việc Bình luôn ở bên mình là điều dĩ nhiên.

Bình thường nói với tôi về những ngọn núi, về ước mơ được đến với những ngọn núi, được vượt qua cánh đồng mênh mông, rạt rào quê tôi, đến với những ngọn núi luôn mờ ảo, ẩn hiện cuối chân trời.

- Tôi thích đến chân trời hơn! Chân trời xa hơn, rộng hơn, đẹp hơn nữa.

Má thường nói tôi giống áng mây, tâm hồn tôi không dành cho miền quê này, không dành cho đồng lúa quê mình, không dành cho giọt mồ hôi mặn mà, chua chát quê mình, không dành cho nắng gió quê mình nữa. Má nói, tâm hồn tôi sinh ra đã dành cho chân trời tôi ao ước đi đến từ thuở ấu thơ.

- An đi đi! Cứ đến bất cứ đâu An muốn. Cứ đi đến bất cứ chân trời nào An muốn dừng. Cánh đồng luôn nhìn về phía chân trời mà!

- Chứ không phải núi sao?

- Không! Chân trời không bao giờ nhìn thấy núi đâu.

Đó là câu cuối cùng Bình nói với tôi, trước khi tôi lên đường đi học đại học. Tôi mãi mãi không bao giờ quên được mùa thi năm ấy. Bình không thi đại học. Tôi hỏi tại sao. Bình không nói. Má tôi bảo:

- Thằng Bình nó như ngọn núi...

Má nói tôi dù có đi đến bất cứ đâu, cũng cần nhớ luôn có một ngọn núi nơi miền quê này lúc nào cũng chờ tôi trở về, chờ tôi dừng chân khi mệt mỏi. Má còn bảo, dù có là mây, có đi đến chân trời, thì cũng không được yêu con sóng nào.



Ngày đó, tôi ít hiểu lời má. Nhưng khi tôi đưa Dương về ra mắt, má bạt tai tôi một cái thật đau, đuổi Dương về thành phố.

- Tại sao vậy má?

- Má nói rồi! Con đừng có đưa con sóng nào về miền quê này.

- Con không hiểu!

Tôi thu xếp hành lý, đi khỏi nhà. Hai cái tết liền, tôi không về. Bình nhìn tôi và Dương bằng ánh mắt buồn buồn. Ánh mắt ấy ám ảnh tôi một thời gian rất dài.

Tôi và Dương chia tay.

- Em về với ngọn núi của em đi. Khi nào em thoát khỏi cái bóng của ngọn núi ấy, em hãy đến với anh.

Rồi anh đi. Anh ra đảo, và ở luôn ngoài đảo, ở luôn nơi chân trời tôi không bao giờ đến được.

Tôi ra trường với bằng tốt nghiệp loại giỏi. Có hai công ty nước ngoài mời tôi vào làm việc, nhưng tôi từ chối. Tôi về quê. Má ôm tôi khóc. Má khóc rất nhiều. Má không hỏi về Dương. Tôi cũng không nói với má tôi và Dương đã chia tay.

- An đi với tôi lên núi đi.

- Không! Tôi sẽ đưa má lên thành phố sống. Bình lên núi đi. Núi thích hợp với Bình hơn miền quê nghèo này. Còn tôi, tôi chỉ thích chân trời thôi!

Tôi lạnh lùng bỏ đi. Nhưng má không chịu theo tôi lên thành phố. Má nói má là cây lúa rồi. Lúa mà rời khỏi đất là sẽ chết. Má bảo tôi cứ đi đến đâu tôi muốn. Má nói má sẽ ở đây chờ tôi. Má bán hết số vàng má tích cóp cả đời, cho tôi làm vốn. Từ lúc lớn, đủ sức lo cho mình, đó là lần đầu tiên tôi nhận tiền má cho. Những đồng tiền ít ỏi, nhọc nhằn từ mồ hôi của má, và những hạt lúa khô khan, nhọn hoắt quê tôi, những hạt lúa cào xước bàn tay nõn nà của thiếu nữ quê tôi, và làm chai sạn cả bàn tay xương xẩu của những người già, cả đời chỉ biết có nắng gió, có tanh tao mùi bùn. Má lại khóc. Má nói tôi đi nhanh rồi về. Má nói tôi đừng bỏ má.

- Bình lên núi đi. Đừng chờ tôi nữa.

Rồi tôi đi. Đó là lần tôi xa nhà lâu nhất. Phần vì công việc, phần vì tôi muốn trốn tránh Bình và má. Má viết thư lên nói nhớ tôi, bảo tôi về. Tôi không hồi âm. Má lại viết tiếp. Nhưng lạ là má không hề nhắc đến Bình. Tôi thắc mắc. Nhưng bận bịu, mệt mỏi nên rồi cũng quên. Suốt năm năm liền, tôi không hề mảy may nhắc đến má, đến Bình với bất cứ ai, kể cả với chính mình.

Công ty bất động sản tôi gầy dựng suốt năm năm trời sụp đổ. Trắng tay. Tôi vác hành lý về quê.

Cái thoáng đãng của miền quê nhỏ bé làm đầu óc tôi thoải mái hơn đôi chút.

Má hỏi, tôi chỉ nói bâng quơ. Nhưng má biết hết.

Tôi ở nhà nửa năm. Thời gian ấy, Bình đi học tại chức ở xã. Chiều nào Bình cũng sang nhà tôi chơi. Có lúc Bình xách nước gội đầu cho má con tôi. Má tôi vui lắm. Những lúc ấy, tôi không gội đầu mà nấu nước, rồi ngồi gội đầu cho má, y như lúc bé, má thường gội đầu cho tôi. Tự dưng thấy lòng bồi hồi lạ. Bình không cười nhiều như má. Đã rất lâu rồi, tôi không thấy Bình cười, từ dạo Bình không thi đại học. Nụ cười của Bình buồn buồn, xa xăm như hồi ba má Bình mất. Bình thường ngồi trước hiên nhà tôi, nhìn xa ra cánh đồng, mà đúng hơn là chân trời phía xa, đằng sau ngọn núi trước mặt. Tôi không còn ngồi cạnh Bình như trước kia nữa. Chỉ có Bình ngồi đó. Má mắng tôi vô tình, bảo tôi ra đó ngồi với Bình. Tôi chỉ cười nhạt, rồi vào phòng đọc sách. Lâu, má không nói gì nữa. Suốt nửa năm trời, chiều nào Bình cũng ngồi như thế.

- An!

Bình cất tiếng gọi. Đó là một chiều mùa hè, hoàng hôn dát đỏ cả cánh đồng lúa tới mùa gặt. Lần đầu sau gần mười năm, tôi lại ngắm vẻ đẹp quê mình, bên cạnh Bình. Đã rất lâu rồi, Bình mới lại gọi tên tôi. Hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một chút thôi.

- Đẹp ghê.

- Ừ! Lâu rồi mới lại thấy quê mình đẹp đến thế! Lớn lên, cuộc đời cuốn con người ta vào những thế giới quá phức tạp! Không có thời gian để người ta nhìn lại nét đẹp của những gì thân thuộc như quê mình nữa!

Bình nhìn tôi. Nhìn rất lâu. Tôi không nói gì, chỉ nhìn mãi phía cánh đồng. Đêm dần xuống. Hoàng hôn biến mất. Bình và tôi ngồi đó lâu, rất lâu.

- Bình đâu má?

Sau buổi chiều hôm ấy, Bình không đến nhà tôi nữa. Tôi đến nhà Bình thì thấy đóng cửa. Tôi thấy lòng bất an, cảm giác lo lắng, khó chịu dâng lên.

- Nó đi rồi.

- Đi đâu?

- Nó lên núi.

Má đưa cho tôi một cái phong bì. Tôi run rẩy mở ra. Một lá thư, và một tài khoản, với số tiền 700 triệu.

“Khi An đọc được những dòng này, tôi đã không còn được ở bên An nữa. Tôi không chờ An nữa đâu. An đi đi. Tôi cũng sẽ đi, đi lên núi, đi theo ước mơ của tôi”.

Bình bán hết nhà cửa, ruộng đất, để lại số tiền ấy cho tôi.

Tôi khóc. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi lại thấy nước mắt mặn chát khóe môi mình…

***

Tôi đã nghĩ, chắc có lẽ, tôi là mây thật, áng mây của má, và của Bình. Còn má, má chẳng phải cánh đồng như má nói. Má là một ngọn núi, như Bình. Bình đã trao cho tôi một tình yêu quá lớn, tình yêu để lại cho tôi món nợ mà có lẽ cả đời này tôi không bao giờ trả nổi. Còn má, má cho tôi tình yêu của cả cuộc đời má.

Mây ở ngay trên ngọn núi thôi, nhưng thực ra rất xa núi…

2 nhận xét:

  1. Có lý tưởng lắm. Giọng Văn rất "chững". Tin bé sẽ thành công!Chúc may mắn!
    Hà Kiều My

    Trả lờiXóa
  2. Em làm chị thất vọng mất rồi!!

    Trả lờiXóa