Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2009

Valentine

Valentine

PHAN MAI THƯ NHÃ



Không khí lành lạnh của mùa xuân vẫn còn ăm ắp cả đất trời. Hoa đồng cỏ nội ngan ngát mùi hương, long lanh những giọt sương còn chưa kịp khô trên lá. Chồi non nhú mầm từ trong nắng sớm, bước thời gian chẳng đọng lại cùng thiên nhiên.










Thả mình trong cơn gió se se, nhỏ muốn tận hưởng hết cả mùa xuân, muốn hoà mình giữa đất trời tràn trề nhựa sống một cách ấm áp và trọn vẹn!

Từ cụm mây trắng đang khe khẽ cựa mình giữa bầu trời trong vắt lộc đầy, một chú én nhỏ dáo dác tìm bạn, lúng túng vì khoảng không sao rộng quá, đường nào về cho thoả mộng mùa xuân? Nhưng dường như đây là mùa của đôi lứa, mùa của hạnh phúc, nên từ xa xa…một chú én nhỏ khác đang vội vàng sum họp cùng bè bạn. Đó chẳng phải là món quà vô giá mà nàng tiên yêu thương ban tặng cho én nhỏ hay sao? Ngẩn ngơ nhìn, nhỏ thấy thật cô đơn! Giữa con phố ồn ào, tấp nập bao người qua lại mà nhỏ vẫn thấy sao đơn độc! Chim chóc cũng có đôi, lẽ nào…? Lắc đầu mỉm cười, vội vàng nhỏ bước đi…



Hôm nay là Valentine, đương nhiên nhỏ biết, đó là một ngày bình thường như bao ngày khác (ít nhất là đối với nhỏ), sẽ đến và sẽ qua đi vì thời gian chưa bao giờ dừng lại dù chỉ một lần. Chỉ khác một điều, Valentine, nhỏ thả mình dạo phố… Ngắm nhìn hoa đèn sáng rực những con đường, những tán cây rì rào trong gió và những cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc. Hôm nay là ngày của họ. Nhỏ chưa bao giờ nhìn họ bằng con mắt ngưỡng mộ, chỉ là sự tò mò trẻ con và nhỏ cũng chưa bao giờ dám vượt ra khỏi cái ranh giới giữa trẻ con – người lớn ấy. Nhỏ chưa sẵn sàng! Một lúc nào đó thì sẽ, nhưng bây giờ thì …Lại lắc đầu mỉm cười, từ từ ngẩng lên nhìn hoàng hôn đang nhuộm thắm dần cả không gian, tự nhiên nhỏ muốn làm một cái gì đó thật đặc biệt trong ngày hôm nay, nhỏ muốn tặng quà cho một ai đó, muốn đem đến cho ai đó một niềm yêu thương! Bất giác nhỏ xoay người vụt chạy thật nhanh về phía cuối con đường. Trên môi nhỏ, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng rằm, hình như nhỏ đã biết mình thật sự yêu ai rồi!



Nhỏ bước vào một căn phòng ấm áp, lặng lẽ nhìn cô em gái đang hí hoáy vẽ những con vật ngộ nghĩnh, chị gái đang vội vàng đánh chữ trên chiếc máy tính xách tay cuối phòng và ba mẹ cặm cụi đọc báo ngày hôm nay. Nhỏ yếu ớt ra tín hiệu sự có mặt của mình: “Mọi người ơi!”. “Mọi người” vội vàng quay về phía nhỏ, chăm chú nhìn một cách tò mò. Gương mặt thỉu não của nhỏ làm ba lo lắng: “Một Valentine buồn hả con?”. Một phút im lặng. Mọi người nghi ngại chờ nhỏ gật đầu và…nhỏ chìa ra một cái bánh chocolate xinh xắn, hét toáng lên sung sướng: “Valentine, con yêu mọi người!”.



Trong căn phòng ấy, những ánh mắt nhìn nhau hạnh phúc và mãn nguyện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét