Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2009

Khúc ca của gió

Khúc ca của gió
TRẦN LÊ THUẬN ÁNH

Chẳng biết cô nàng Vương Linh lang thang ở đâu mà mang vào lớp nguyên con sâu tổ chảng. Vừa bước vào lớp, nhỏ Tuyết Vy đã la toáng lên:

Trời ơi! Con sâu! Sâu nái!


Vương Linh nhìn ngang ngó dọc:


- Sâu đâu?


Trên đầu mày đó!


Vương Linh hét toáng lên, mặt tái mét không còn giọt máu. Trên đời, cô nàng huyền đai vovinam này không sợ trời không sợ đất chỉ sợ... sâu. Vương Linh giậm chân giậm cẳng:


- Ai lấy nó xuống giùm tui với! Tui xin hậu tạ một chầu chè.


Vừa lúc Phong ôm cặp lò dò vô lớp. Thấy cô bạn nhảy tưng tưng, miệng la oai oái, anh chàng rút cây thước kẽ hất con sâu xuống rồi đem con sâu ra ngoài. Lũ bạn vỗ tay lốp bốp.


Anh hùng cứu mỹ nhân! Ha, ha... thằng quỷ Thiên Vũ oang oang cái miệng.
Phong hất hất mái tóc rễ tre:


- Tui là anh hùng thì chính xác 100% rồi, nhưng đây mà là mỹ nhân à?


Nói rồi hắn ôm cặp xuống bàn ngồi để lại nỗi tức cành hông cho Vương Linh.


Thật ra, từ lâu Vương Linh và Phong đã có mối bất hòa. Nhà hai đứa ở sát cạnh nhau, nhị vị phụ mẫu thường xuyên qua lại và ký kết hiệp ước cho tụi nó khi tụi nó còn co ro trong bụng mẹ.


Nhưng mặc kệ cái hiệp ước ấy, hai đứa chẳng bao giờ ôn hòa được với nhau. Lúc nhỏ, hơi tí là đánh nhau, không nói chuyện với nhau đến cả tuần. Lớn lên, đằm tính lại một chút hai đứa không còn đánh nhau đến toạt da nhưng vẫn cãi nhau chí chóe. Ví dụ như:


- Ê, bà làm gì mà tấp rác sang phía nhà tui thế hả?


- Nó tự bay sang chứ ai tấp!


- Tự bay sang mà lại biết dồn đống thế này à?


- Do nó có tinh thần đoàn kết đáng khen chứ bộ!


Hay:


- Nè ông kia! Mấy cây cảnh của ông rụng lá xuống đầy sân nhà tôi đây này!


- Nó rụng thì bắt nó nhặt, kêu tui làm gì?


- Tui có bảo chúng nhặt nhưng chúng bảo gọi cậu chủ Thanh Phong qua nhặt giúp!


- Ừ, để tôi qua! Sẵn tiện cho tôi “nhặt” luôn poster Châu Kiệt hôm qua “đánh rơi” ở nhà bà luôn!


- Ấy, ấy! Thôi, coi như tha cho ông đấy!


oOo


Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bảy của Vương Linh. Cái tuổi bẻ gãy sừng trâu. Vương Linh nhận được bao nhiêu là quà cùng những lời chúc mừng. Nhưng vẫn còn thiếu một người.


- Ê, ông biết hôm nay là ngày gì không?


- Biết! Mười bảy tuổi rồi, dịu dàng chút coi! Hôm nay là sinh nhật của bà chứ gì!


- Biết sao ông còn làm lơ?


- Chả phải hồi sáng tôi đã bắt sâu giúp bà sao! Chỉ có hôm nay mới thế chứ còn thường ngày thì đừng mơ!


- Ông...


- À, suýt nữa thì quên chầu chè! Chút nữa tan học tui chờ bà đi ăn chè, cấm chuồn cổng sau chạy làng đấy!


- Ai thèm chạy làng! Đồ con trai keo kiệt, chả galăng chút nào! Sau này ông ế dzợ luôn. Xí!


oOo


Lúc ra về Vương Linh thấy có một món quà xinh xắn đã nằm sẵn trong giỏ xe. Về đến nhà (tất nhiên là sau khi trả tiền ba ly chè cho Phong, con trai gì mà ăn chè phát khiếp!), Vương Linh mở tất cả những gói quà ra. Món quà nào cũng xinh xắn và có một tấm thiệp be bé đề tên người tặng. Duy chỉ có món quà trong giỏ xe là không như vậy. Wa! Một chiếc chuông gió. Không biết của ai. Vương Linh còn nghi nghi ngờ ngờ không biết có đúng là nó dành cho mình không.


Đến mấy hôm sau Vương Linh cố điều tra nhưng chẳng có kết quả gì. Bố đi công tác về. Vừa vào đến nhà bố đã rung rung cái chuông gió ấy và bảo:


- Ui cha, nhà mình có cái Phong Linh xinh quá! Đâu ra vậy?


Bấy giờ, Vương Linh mới chợt hiểu ra: Phong Linh là chuông gió, chuông gió là Phong Linh.

1 nhận xét:

  1. tinh yeu tuoi hoc tro lung linh , trong suot nhu thuy tinh ,nhung thuy tinh lai de vo .nhu chiec chuong gio ngan vang trong treo , khi con gio di qua van de lai du am trong long

    Trả lờiXóa