Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Thơ Nguyễn Hữu Hôn

Thơ Nguyễn Hữu Hôn

TTO - Một chàng trẻ tuổi, với quần jeans, nhạc rock, cà phê đường phố... Có quan sát, nhiều khi dưới những góc nhìn khá sâu, có suy tư, thậm chí về những vấn đề khá nặng nề... Thế nhưng, dường như chẳng hiểu vì sao, đọc những vần thơ vẫn thấy toát lên một “gam” chung hồn hậu, bình yên, trong trẻo...
Có thể bởi Nguyễn Hữu Hôn mới từ quê về phố, mang sẵn một cái nhìn thơ từ thuở còn ngồi ghế học đường, nay đã lớn thêm lên, cái lớn thêm lên không gượng ép...
Nguyễn Danh Lam


Phố miền Trung



Tất cả các thành phố tốt nhất là ngồi ở buổi chiều

Uống cà phê buổi tối

Trầm mặc những giấc mơ đi về giữa con đường xác xao cỏ rối…

Phố miền trung…


Tất cả những dãy phố đều buồn và mênh mông…

Dù những con đường đi trong lòng thành phố khá ngắn

(Những con đường đi về nơi vui tươi thường dài thẳm)

Tất cả những dãy phố đều rất hiền…


Tốt nhất là nên ngồi ở phố với chiếc quần bạc thếch jeans

Ra đường nửa đêm cũng chẳng ai thèm hỏi

Thế nhưng bao giờ chùn một bàn chân với…

Về thôi và khóc với mặt trời…


Buổi sáng nào đó thức dậy hỏi núi hỏi sông

Hỏi phố cổ, những mùa mưa có bao giờ không thấy lũ

Mặc định mình lớn lên như những mùa ông trời làm trò gào rú…

Buổi chiều có kẻ kết thúc đời mình trên những sân ga…




Những con phố mắt cà phê


Hà Nội phố cà phê nằm trong hẻm

Nhìn ra thấy Hàng Hành hiền lành

Nhìn ra thấy mùa về lạ lẫm…

Mắt cà phê nâu đen trầm ngâm…


Gã miền Nam thích cà phê buổi sáng

Ngồi đếm hôm qua có một hai ba bốn giấc mơ

Mắt cà phê sữa đá

Phố đông vui chẳng để ý mùa về…


Bây giờ thì mình hiểu tại sao những đứa đi bụi hay ngồi cà phê

Cà phê hạt dẻ…

Bây giờ mình cũng biết tại sao những đứa thất tình hay ngồi lặng lẽ…Cà phê đen không đá đường…


Bây giờ thì mình chẳng biết tại sao không quên buổi chiều vỉa hè Hàn Thuyên…

Giang hồ rủ nhau cà phê như một lời hò hẹn…


Mộ gió…


Có khi mình hỏi tại sao phải xây những ngôi mộ không

Giữ trong kí ức có ngọt ngào hơn một chút?

Có khi mình nghĩ hay là sợ nhớ nhớ quên quên…

Thảng hoặc nhờ gió nhắc?


Tối qua ngồi cà phê với Unlimited rock band,

Những người hát Mộ gió…

Hóa ra là cảm xúc điên khùng từ nỗi đau bão gió

Hồn nhiên…


Hình như là mình quên

Đã chôn 20 năm trong những ngôi mộ gió

Đã lấp ngàn ước mơ trong mặn mòi mùi biển cả…

Thảng hoặc nhớ quên chẳng ai nhắc nổi mình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét