Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

Bài toán tặng thầy

Bài toán tặng thầy

NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI


Em muốn nhân tình yêu của ông Tú lên thật nhiều
Rồi chia đều tình yêu ấy cho mọi ngóc ngách trái tim người vợ
Để những tảo tần không còn mang chữ “nợ”
“Thân cò” chẳng phải “eo sèo” mãi nơi bến “đò đông”

Thầy có thể cộng cho thời gian tăng mãi được không?
Cho chút ánh sáng lưu lại nơi phố huyện nghèo tù túng
Cho Hà Nội sưởi ấm lòng những con người cơ cực
Và chị em Liên chẳng nuối tiếc khi chuyến tàu đời mãi lấp lánh trong những giấc mơ

Em cũng muốn trừ đi hết những bất công
Để xã hội chỉ còn những con người lành hiền như đất
Anh Chí biết tình yêu còn chất ngất
Giữa những chật vật cuộc đời có lắm niềm đau

Em muốn chia bớt mỏi mệt của một kiếp “sống mòn”
Lão Hạc chẳng phải bán cậu Vàng cho nuôi no cái miệng
Đời chẳng còn thừa khi hoài bão và tình thương cùng hòa quyện
Thương số vẹn nguyên là hai chữ “Con Người”

Và thầy ơi! Giờ chỉ còn lại tình thương
Thế giới này không còn đau khổ nữa
Thầy chẳng hoài công khi em đã hiểu
Bài toán thầy dạy em là bài toán làm người

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét