Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

Viết cho ngày 20- 11

Viết cho ngày 20- 11

NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI


Tặng tất cả những người thầy




Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Thế hệ trẻ là tương lai của đất nước. Vì vậy, giáo dục nên một thế hệ trẻ có đủ kiến thức, đủ bản lĩnh và sự tự tin để tiến lên “ sánh vai với các cường quốc năm châu” là một nhiệm vụ cấp thiết. Và nhà nước, cộng đồng đã đặt trọng trách nặng nề đó lên vai người thầy. Người thầy không chỉ giáo dục cho học trò kiến thức và nhân cách sống, mà còn là người dẫn dắt, xây dựng, bảo vệ tương lai của tổ quốc.



Người ta thường nói rằng:



Sang sông phải bắt cầu kiều



Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy



Tiếng thầy ra đời tự bao giờ, chẳng ai biết. Chỉ biết, từ khi ra đời nó đã mang trong mình thiên chức giáo dục con người. Người thầy giáo giống như chiếc cầu nối con sông kiến thức và mọi con sông của đời người cho học trò bước đi. Từ thuở còn thơ, thuở còn nắn nót chữ o cho tròn nét, đối với chúng em, thầy cô giống như người mẹ, người cha thứ hai, giống như những ông bụt, bà tiên trong cổ tích. Lớn lên, em mới biết, thầy cô không chỉ có cuộc sống trên bục giảng, mà còn có nỗi lo cơm áo gạo tiền. Ngoài những giờ giảng bài trên lớp, thầy cô còn phải tất bật với cuộc sống mưu sinh. Đôi lúc, em bắt gặp thầy trên đường trong bộ áo quần cũ, vai vác cuốc. Thầy cười với em, nụ cười nồng hậu, chân chất, xua đi những giọt mồ hôi trưa ướt đẫm lưng áo em. Những sáng hôm sau, em lại thấy thầy say mê trong từng câu giảng. Thầy cô chỉ có một cuộc đời, mà có đến hai thế giới để sống. Thầy phải trăn trở xem làm thế nào để bài giảng thật hay, học trò hiểu bài, không những hiểu mà còn vận dụng tốt. Thầy phải thức thật khuya để soạn bài, chuẩn bị bài giảng. Dường như, mọi nỗi lo với cuộc sống đời thường không làm lời giảng của thầy vơi đi niềm say mê, yêu thương với chúng em. Đôi lúc, em tự hỏi, có phải chăng, cái nghèo nàn, chua chát nơi dải đất miền Trung nắng gió nhưng con người đất biển luôn chân thành, lạc quan đã nhuốm vào từng câu giảng của thầy hay không. Mà sao, lời giảng của thầy luôn rì rào, êm ả như sóng biển quê mình, luôn xanh bát ngát như ruộng lúa mênh mông xứ mình, luôn nặng trĩu những yêu thương như cánh cò lặn lội.



Từ lúc được cắp sách đến trường, em chẳng bao giờ nghe thầy than vãn một câu nào cả. Dường như, lúc nào thầy cũng tràn ngập niềm tin, tràn ngập lý tưởng sống. Chính vì thế mà lời giảng của thầy chẳng bao giờ mệt mỏi, ngơi nghỉ giữa cái xô bồ của cuộc sống. Thầy giống như người gỡ đi mọi đá núi kềnh càng cho dòng sông chúng em đi luôn phẳng lặng. Thầy không chỉ chở em một chuyến đò, mà chở em đi suốt cả cuộc đời. Mỗi chúng em hạnh phúc biết bao nhiêu khi chỉ một mình mình mà được bao người lái đò điệu nghệ chở che. Để rồi từ lời giảng đó, chúng em bước ra cuộc sống, trở thành những con người luôn cống hiến cho đất nước, cho cuộc đời. Có biết bao tấm gương học trò sống đẹp trên mọi miền tổ quốc: Nguyễn Ngọc Ký, Lê Bá Khánh Trình, hay những kỹ sư, những bác sĩ và những thầy giáo… họ đều bước ra từ những lời giảng chan chứa yêu thương của thầy để đi đến thành công.



20-11, mở cửa, bước ra đường, thấy bao nhiêu cô bé, cậu bé xúng xính quần áo đẹp, tay cầm những bông hồng đỏ thắm và những món quà be bé nô nức đến tặng thầy cô. Cái se se của không khí không làm cho má các em thôi ửng hồng, nụ cười các em thôi nở trên bao khuôn mặt dễ thương. Mười năm trước, tôi cũng là một cô bé như thế. Còn hôm nay, tôi đã là cô bé mười tám. Mười tám chẳng có gì ngoài những bông hồng tươi thắm thay cho tất cả tấm lòng của chúng em mong thầy cô hạnh phúc, để những tà áo dài của cô thôi vướng bụi phấn, để mái tóc của thầy thôi bạc đi vì mỗi đêm thức khuya.



Thầy cô ơi, em muốn nói, dù mai này em có bước đi trên những đất nước nào, xuất hiện trên sân khấu nào, làm việc trong cơ quan nào… em cũng chẳng bao giờ quên những đêm thầy cô thức khuya để soạn bài, chấm bài cho chúng em, không bao giờ quên công ơn thầy cô dạy dỗ ngày hôm nay.



Con sông thì có bên lở, bên bồi. Nhưng đối với chúng em, mọi con sông có thầy cô dẫn đường, chỉ lối luôn chỉ có hai bên bồi vững chãi, và có một chuyến đò cả đời tần tảo chở bao cuộc đời qua sông.
Mai này, khi đôi cánh đủ vững chãi, chúng em sẽ bay đi khắp mọi phương trời. Nhưng xin thầy cô đừng quên rằng, đôi cánh ấy luôn lưu luyến con đò đã chở mình đi suốt một thời thơ ấu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét