Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

Bụi phấn bay ngoài lớp

Bụi phấn bay ngoài lớp

NGUYỄN ANH DÂN


Tôi hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh rồi từ từ bước vào lớp. Tất cả mọi người đều đứng dậy chào tôi. Tôi mỉm cười mãn nguyện, gật đầu. Mọi người ngồi xuống. Bỗng một tiếng nói vang lên từ cuối lớp:

- Thầy ơi, thầy đẹp trai quá!

Tôi nghiêm mặt. Cả lớp im bặt.

Có lẽ là sợ hãi.

- Em nào vừa nói gì?

Cả lớp dường như nín thở, chờ đợi hình phạt của tôi. Không ai dám đứng lên nhận lỗi.

- Em nào vừa nói gì? Sao nói... đúng vậy!

Tôi chưa kịp cười thì cả lớp đã cười nghiêng ngả. Vậy là tiêu tan buổi lên lớp đầu tiên cho thật mô phạm. Tôi đã hứa với lòng mình biết bao lần là phải nghiêm khắc với lũ học trò. Cô hiệu phó đã nhắc đi nhắc lại rằng lớp này vốn là một thành phần “bất hảo” trong trường. Tôi đã cảnh giác cao độ nhưng không hiểu sao khi giáp mặt với chúng, bao nhiêu “chiêu thức” chuẩn bị trước đều tan thành mây khói.

- Thầy ơi, thầy giới thiệu về mình đi.

Tôi chưa kịp lấy sách giáo khoa ra thì chúng lại chọc đúng chỗ “ngứa” của tôi rồi. Định làm lơ cái tên của mình nhưng sợ chúng bảo mình kiêu nên đành... hăm hở giới thiệu thôi!

- Thầy tên Quang.

- Quang trong “quang gánh” hay “quang tài” thầy ơi! (Học trò miền Trung vẫn thường “phớt lờ” ngữ âm như vậy đó).

- Quang trong “vinh quang” ấy...

- Dạ thầy...

Tôi chưa kịp nói hết lời thì một cô học trò ở giữa lớp đứng dậy, dáng vẻ thẹn thùng.

- Chuyện gì vậy em?

- Dạ thầy... Em ưng thầy rồi ạ!

Cả lớp cười như lúa rạp sau bão. Tôi mặt đỏ bừng. Cô bé ngồi xuống đầy tự tin, hẳn cô bé không biết đã “đả thương” ông thầy tội nghiệp của cô trên bục giảng. Cô bé thật dễ thương trong cái cách làm tôi lúng túng.

oOo

Tôi không được làm chủ nhiệm. Một cậu sinh viên mới ra trường, xin được dạy hợp đồng ở một trường trong thành phố cũng là may mắn lắm rồi. Nếu ước mơ giàu có, tôi đã đi học những ngành khác rồi, nhưng tôi lại đi học sư phạm bởi tôi yêu nghề dạy, yêu lũ học trò ma quỷ.

Lớp tôi dạy tổ chức tập văn nghệ. Chúng mời tôi đến tham dự cho vui. Nếu không đến thì chẳng biết làm gì sau những tiết dạy trên lớp, tôi nhận lời chúng. Tất nhiên, tôi đã chuẩn bị một ít xoài, cóc, ổi để làm quà “hối lộ”, có lẽ chúng sẽ rất thích.

Chúng đón tôi bằng những nụ cười ngây thơ đến khó tin. Nhìn chúng mà thấy chạnh lòng quá. Ở trên lớp và ở nhà sao mà chúng khác nhau ghê vậy. Trên lớp chúng thật quỷ quái. Ở nhà chúng... càng quỷ quái hơn nữa! Nhưng càng nhìn càng thấy chúng đáng yêu.

Chúng trao cho tôi vị trí trang trọng trước sân để nhìn chúng tập luyện. Cũng hoành tráng lắm chứ. Cứ như là tôi đang xem opera trong một nhà hát lớn vậy. Chỉ khác một điều là các diễn viên nghiệp dư trước mặt tôi đang bắt tôi xem những màn múa hát chẳng khác nào... tra tấn.

- Chúng em tập răng thầy?

- Ừ... cũng được. (Đành an ủi chúng chứ biết sao).

Chúng vui mừng giải lao mặc dù mới tập được một chút. Cả lũ quây quần quanh tôi, làm như tôi là một minh tinh màn bạc không bằng.

- Thầy ơi, quê thầy ở mô rứa?

Tôi chưa kịp trả lời, một đứa khác tiếp lời:

- Em biết rồi, thầy ở Hà Nội phải không? Giọng thầy dễ thương tệ!

- Ờ, thầy ở ngoại thành Hà Nội, cách có... vài trăm cây thôi!

Lũ học trò cười nghiêng ngả. Chúng giống bầy sẻ non, lúc nào cũng tung cánh trên những khoảng đồng xanh của chiều quê yên ả. Sau những tiết học, tôi lại cùng chúng chuyện trò, những câu chuyện trở thành chiếc cầu nối bất tận của tình yêu thương. Tôi đã hòa lòng mình vào những phút giây được ở cùng chúng. Sự vất vả của cái nghiệp dạy rồi cũng nhạt dần theo thời gian...

oOo

- Dạ thầy...

Tôi cố gắng ngồi dậy mở cửa phòng. Bất ngờ quá! Cô học trò nhỏ đáng yêu trong lớp tôi dạy đang đứng trước cửa.

- Mời em vào!

- Mấy hôm rày thầy không lên lớp, em nghĩ thầy bệnh.

- À... ừ... thầy cảm nhẹ thôi... Mời em ngồi.

Cái vóc dáng nho nhỏ của cô học trò dường như rất hợp với căn phòng trọ chật hẹp của tôi. Sự xuất hiện của cô bé làm cho căn phòng thêm ấm áp. Cái ấn tượng về câu nói buổi hôm nào lại tràn về. “Em ưng thầy...”. Cô bé cũng “can đảm” thật, dám trêu cả thầy!

Tôi cũng chẳng biết nói chuyện gì với cô bé. Hai thầy trò cứ ngồi lặng yên trong một buổi chiều mùa đông lặng lẽ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy biết ơn cô học trò của mình biết bao nhiêu. Cái thân ở trọ một mình hình như được an ủi phần nào.

- Sao em lại khóc? Thầy xin lỗi... Có chuyện gì sao?

Cô bé làm tôi bối rối thật sự vì những giọt nước mắt đột nhiên chảy dài trên gò má. Trước mặt tôi không còn là một cô học trò “ngổ ngáo” như mọi ngày, mà đó là một cô gái hết sức mong manh... Tôi không được dạy để đối phó với những tình huống như thế này... Tôi “đầu hàng” thật sự...
- Tại... tại em thương thầy quá...

- Ơ kìa... hay thật... thương thầy sao lại khóc? Thầy sẽ buồn đó...

- Dạ thầy... em xin lỗi, em sẽ không khóc nữa.

Cô bé nhoẻn miệng cười làm lóng lánh những giọt nước chưa kịp khô trên má...

oOo

Gần một năm sau, tôi bỏ dạy. Không phải vì tôi đã chán dạy mà đơn giản là vì tôi không thể nuôi sống mình chỉ bằng ý thích. Đồng lương hợp đồng không đủ cho tôi trang trải. Tôi rời khỏi ngôi trường mà không báo trước với lũ học trò, sợ chúng buồn. Tôi cũng chuyển chỗ trọ, vì ngại gặp lại chúng, tôi sẽ không kìm lòng được trước những ánh mắt hồn nhiên ấy - những ánh mắt chưa phải tính toán đến chuyện nuôi sống bản thân.

Thỉnh thoảng sau những ca làm ở một công trình nào đó, tôi giở lại những kỷ niệm về những ngày được đi dạy. Đó là một miền thăm thẳm trong trái tim tôi. Đôi khi đọc được ở đâu đó những dòng tin về người này người kia mang danh nhà giáo làm những điều tổn hại đến uy tín của hai chữ thiêng liêng ấy, tôi thấy giận tím người.

Nhiều lúc thèm đi dạy quá chừng, muốn xin dạy ở đâu đó cho đỡ nhớ nghề nhưng lại thôi. Tôi biết rằng mình còn phải trang trải nhiều điều trong cuộc sống hơn là sống cho sở thích. Bởi vậy tôi lại ngậm ngùi sáng sáng đúng giờ đạp xe lên công trường xây dựng, nơi mà một thời gian nữa thôi sẽ mọc lên một khách sạn cao tầng nhất cả thành phố này. Nhiều lúc tôi ước họ cứ xây mãi, xây mãi... tôi sẽ có việc làm ổn định.

oOo

- Ơ... thầy! Dạ thầy!

Tôi giật mình quay lại. Đã lâu lắm rồi mới có người gọi mình bằng tiếng “thầy”. Tự dưng thấy lòng xốn xang quá đỗi.

Trước mặt tôi là cô học trò đáng yêu hồi nào. Mới hai năm trước đây thôi mà tôi tưởng chừng như từ lâu lắm rồi. Cô bé vẫn vậy, có cao hơn một chút nhưng vẫn là đôi mắt óng ánh niềm tin cùng sự dễ thương vốn có.

- Răng thầy đi mà không nói với em? À... với chúng em?

- Ờ... tại thầy không muốn các em buồn.

- Giờ thầy dạy ở mô rồi ạ?

- Ờ... thầy dạy cũng gần đây thôi. (Tôi không đủ can đảm để nói sự thật với cô bé, tôi sợ cô bé buồn).

- Rứa ạ...

- Thầy đi nhé! Cho thầy gửi lời chào các bạn nhé!

Tôi leo lên chiếc xe đạp, muốn đạp thật nhanh để thoát qua ánh mắt của cô bé. Sự gặp gỡ này dường như có chút gì đó trớ trêu. Không hiểu sao mà tôi cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

- Dạ thầy...

Cô bé gọi tôi với một âm điệu tha thiết. Tôi dừng xe nhưng vẫn không dám quay mặt lại.

- Răng ngày nớ thầy không trả lời thư em?

- Tại ngày đó em chưa lớn.

- Bây chừ em đã là sinh viên đại học, thầy bảo em lớn chưa?

- Còn phải xem cách em nói câu nói ngày ấy thế nào đã.

- Em... yêu thầy.

- Vậy mà bảo là lớn sao?

- Em... em yêu... anh!

Một tiếng “anh” thật nhỏ nhưng cũng đủ làm cho cả trời đất cuồng quay. Tôi ngập tràn trong hạnh phúc. Những kỷ niệm ngày nào lại trỗi dậy trong lòng với một cảm xúc khó tả. Chiếc bàn, chiếc ghế, bục giảng, những gương mặt ăm ắp thương yêu và bụi phấn cứ bay bay trong trái tim của một người thầy lần đầu tiên biết yêu là gì...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét