Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

Ngọn lửa của thầy

Ngọn lửa của thầy


NGUYỄN THỊ LÂM


Thầy dạy tôi môn toán năm lớp tám. Ngày đầu tiên tiếp xúc với thầy, tôi đã nghĩ thầy cũng chỉ là một người bình thường như bao người thầy khác mà thôi. Nhưng không phải vậy. Thầy đã dành cho tôi rất nhiều, cả kiến thức, sự quan tâm và cả tình thương của một người anh, người cha mà tôi không có.


Người ta bảo, trẻ con mà có được cái nôi ấm áp thì sẽ ngủ ngon, có được vòng tay yêu thương của mẹ, bờ vai vững chắc của cha sẽ có một tuổi thơ hạnh phúc, đứa trẻ đó sẽ sống lạc quan, cởi mở và lớn lên trong sự ngọt ngào. Tôi lại không có được những điều đó. Cha tôi mất khi tôi chưa kịp chào đời, mẹ tôi trở thành trụ cột gia đình, vật lộn với cái nắng, cái gió, cái khô cằn nứt nẻ của miền Trung để nuôi tôi khôn lớn. Khi gia đình tôi chuyển vào miền Nam này, mẹ vẫn phải bươn chải, vất vả hàng ngày. Tôi có được rất nhiều tình thương và sự chăm sóc của mẹ, nhưng lại thiếu cái mạnh mẽ, cương trực, thiếu bờ vai vững chắc của một người cha. Cho nên sự quan tâm thầy dành cho tôi ngày ấy thiêng liêng và quan trọng lắm.


Không phải là giáo viên chủ nhiệm, nhưng thầy đã lặng lẽ tìm hiểu hoàn cảnh gia đình tôi. Thầy thường mua cho tôi sách vở và những món quà nho nhỏ dành cho việc học tập. Cuối mỗi giờ học, thầy vẫn thường nán lại để giảng giải cho tôi những chỗ mà tôi chưa hiểu, chưa làm được, điều mà trước đây tôi chưa nhận được bao giờ.


Buổi cắm trại xuân năm ấy, thầy đã ngồi bên tôi rất lâu, bên đống lửa trại đã tàn, trong khi ngoài trời sương rơi lạnh buốt… Thầy kể với tôi rất nhiều điều, về thầy, về gia đình thầy, về cuộc sống, con đường mà thầy đã chọn… Thầy bảo thầy chọn nghề giáo, bởi thầy yêu nghề, yêu cái công việc của người chèo đò tri thức. Và cũng bởi vì thầy yêu học trò, thầy muốn chia sẻ và truyền đạt cho học trò mình học nhiều điều để chúng có thể tự tin hơn trong cuộc sống. Và, tôi chính là cái người mà thầy muốn chia sẻ nhiều nhất. Bởi lần đầu tiên khi nhìn vào mắt tôi, thầy đã hiểu rằng điều mà thầy có thể làm tốt nhất là tiếp thêm sức mạnh cho tôi, là cho tôi một điểm tựa, một niềm tin để tôi vững vàng đi tới… Đêm ấy tôi đã ngồi lặng lẽ bên thầy và nước mắt lại rơi.


Tôi đã có được một hình ảnh rất đẹp về người thầy. Ước mơ được trở thành nhà giáo đã ươm mầm trong tôi từ đó. Bây giờ tôi đang ngồi trên giảng đường đại học, tiếp thu tri thức và rèn luyện nhân cách để trở thành một người thầy. Mỗi lần nghĩ tới thầy, tôi lại tự tin và thấy mình phải cố gắng nhiều hơn nữa. Bởi để trở thành một người thầy đã khó rồi và trở thành một người thầy tốt, người thầy giỏi lại càng khó khăn hơn nữa. Người thầy giáo gánh trên vai không phải trọng trách dạy dỗ một người, một lớp học mà là một thế hệ, nhiều thế hệ. Người thầy không chỉ dạy học trò tri thức mà còn dạy chúng biết yêu thương, biết chia sẻ, dạy chúng cách sống ở đời. Ai đó đã từng nói việc dạy học không phải là rót đầy mà là đốt lên một ngọn lửa. Điều đó là rất đúng. Ngọn lửa người thầy đốt lên ở học trò là ánh sáng của tri thức trong đêm đen, là ngọn lửa của sức mạnh, niềm tin, nghị lực trong giông bão, là ngọn lửa của tình yêu thương chia sẻ trong đêm dông buốt giá. Ngọn lửa ấy, đáng trân trọng và đáng quý biết bao!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét