Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Mẹ và cô

Mẹ và cô

PHAN MAI THƯ NHÃ




Thời gian trôi nhanh quá mẹ nhỉ? Mới lấm tấm thu vương trên lá giờ đã vội vàng những giọt mưa đông… Mưa chuyển mùa lạnh lắm những chiều vu vơ. Lắng tai nghe phút giao mùa đặc biệt… lao xao…lao xao… Con nghe gió thu vẫn còn đọng trong nắng, nắng chuyển mùa vàng rực cả không gian…

Một hôm chuyển mùa nào, mẹ hay vuốt tóc con kể chuyện ngày xửa ngày xưa, chuyện nàng Bạch Tuyết xinh đẹp là bạn thân của bảy chú lùn, con thích chí cười tít mắt. Sương long lanh trong mắt mẹ xoa mát rượi lòng con… Mẹ kể chuyện chàng Thạch Sanh hiền lành bị Lý Thông hãm hại lấp dưới vực sâu, con òa lên nức nở giận mẹ… Rồi giấc ngủ lịm đi trên đôi vai gầy của mẹ… Con hạnh phúc lớn lên từ những câu chuyện cổ tích, trong từng giọt nắng, giọt mưa rơi trên áo mẹ ngày ngày…

Ngày đầu tiên đến trường, con không hề sợ hãi vì tin rằng ánh mắt mẹ luôn dõi theo từng bước con đi. Con tập đọc, tập viết ê a cùng mẹ và thích được mẹ xoa đầu khen con gái mẹ giỏi. Con hồn nhiên kể chuyện bạn Tin ở lớp ngủ gục hư quá nè, bạn Mi vẽ rất đẹp lại hát hay nữa, rồi cô giáo con xinh như một nàng tiên… Ánh mắt mẹ âu yếm nhìn con rạng ngời hạnh phúc buổi bình minh. Con ngả đầu vào lòng mẹ nũng nịu. Mẹ hát “à ơi cái bống mày ngủ cho ngon”, giấc ngủ con say nồng… Bầu trời xanh quá…

Ngày Tết thầy cô, mẹ hái cho con những bông hoa tươi nhất vườn dặn con đem đến lớp tặng cô và chúc cô những lời đẹp nhất. Con hôn lên trán mẹ rồi tung tăng chân sáo đến lớp, con muốn mình là người đầu tiên tặng hoa cho cô. Nhưng mẹ ơi, ở lớp bạn nào cũng có những bó hoa thật đẹp và con đâu phải là người đầu tiên. Con phụng phịu nhìn bạn Mi hát tặng cô bài hát “Mẹ và cô là hai cô giáo, cô và mẹ í hai mẹ hiền”. Tiếng hát bạn Mi trong quá, hay quá mẹ ạ, nhưng tự nhiên cổ họng con nghẹn đắng, rồi con khóc… Con khóc không phải bạn í hát hay mà con… ngỡ ngàng nhận ra hôm nay mình đã quên một việc quan trọng… Con chạy ào ra khỏi lớp.

Khói bếp làm mắt con cay xè. Dáng mẹ thổi cơm còng lưng khiến con chạnh lòng. Con vòng tay ôm lấy cổ mẹ lí nhí gọi mẹ trong tiếng nấc. Mẹ lo lắng ôm lấy con, xoa đầu con, lau những giọt mồ hôi và nước mắt cho con. Con chìa những nhành hoa còn ướt sương về phía mẹ, ngọng nghịu hát bài “Mẹ và cô”. Bài hát không trọn vẹn vì con chợt thấy từ nơi khóe mắt mẹ có những giọt long lanh không phải sương sớm bình minh… Con tung tăng với những chùm hoa bên cạnh mẹ, nhẹ nhõm và thanh thản đặt bàn tay bé nhỏ của mình nằm gọn trong tay mẹ. Con sẽ tặng một nửa bó hoa cho cô giáo và hạnh phúc biết bao khi con có cả hai người mẹ, mẹ nhỉ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét