Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Ba và con

Ba và con

PHAN MAI THƯ NHÃ


Nắng hôm nay nhẹ nhàng thanh thoát, từng cơn gió lặng lẽ ướt ban mai. Những bóng người thưa thớt đang vội vã bước chân trên con đường nhỏ để chuẩn bị hòa vào dòng đời tấp nập.Từng ngọn cỏ còn đọng mướt sương đêm đang chầm chậm đung đưa, nũng nịu với những viên sỏi bàng bạc cát bụi, với những búp hoa còn chưa hé mắt chào ngày…

Đường con về thơm nồng mùi nhựa đất, mùi bùn nặng và mùi của cỏ dại hương xa…Trái tim con như muốn òa vỡ giữa không gian bình yên, thân thương này. Đứng giữa con đường tinh sương còn nhuốm màu nằng nặng của màn đêm, nhìn lên những ngôi sao đang dần tan biến trên bầu trời mênh mông, chợt tự hỏi mình lớn tự bao giờ!!? Làn gió lành lạnh thổi òa vào chiếc cổ gài không kín nút, con bất giác rùng mình nhìn xuống đôi bàn tay đang ghì chặt bó hoa tươi còn trong suốt sương đêm, sao thấy lòng ngổn ngang suy niệm…

Con nhớ trên con đường này, ngày ngày đến trường con luôn đi một mình, tự tin và phấn khởi vì… biết rằng đằng sau, ba luôn dõi theo cái bóng nhỏ bé của con và dõi theo bước con về… Ba gieo vào lòng con niềm đam mê đọc sách từ ngày đó, con ê a lật từng trang sách mỏng và nghẹn ngào khi lật lại những ngày dại khờ năm xưa, những chuỗi ngày cứ nằm yên trong chiếc hộp kí ức, thỉnh thoảng được lên dây cót và nhẹ nhàng li la những nốt nhạc du dương khiến lòng con chùng lại, xốn xang… Nước mắt nào làm nên tuổi thơ…? Lúc đó con lên cấp hai, ngày đầu tiên háo hức đi học đã bị bạn bè xầm xì to nhỏ rằng con là con cưng của giáo viên, rằng đằng nào mà con chẳng được điểm cao… Nhìn những ánh mắt xoi mói, ngang ngược ấy, con òa khóc chạy về nhà. Nước mắt, tóc và mồ hôi bết đầy trên má con, con trùm kín chăn nức nở, mấy bạn xấu quá đi, con không thích đi học nữa, con muốn ở nhà với mẹ… Ba nhíu mày nhìn con nhẹ nhàng hỏi: “Chạy về như vậy có hèn lắm không con?”, nhìn dáng ba lầm lũi quay đi, con chợt thấy nặng lòng… Con hư lắm phải không ba?!!!

Phượng vẫn đều thay lá đổi hoa, con vô tư bước vào tuổi mười sáu, vô tư mang cái nắng gió của miền quê thân thương lên thành phố, bỏ lại những tháng ngày bình yên sống dưới bóng mát của ba. Đôi lúc cũng thấy sợ hãi trước những cái lớn lao của cuộc đời, nhưng mỗi khi nghĩ đến ba, nghĩ về sức mạnh ba đã tặng con thì con lại được tiếp thêm niềm tin và tự hào tiến lên phía trước. Cả bầu trời trong con luôn có hình dáng của ba thân yêu và cái sức mạnh tưởng chừng như vô hình ấy…

Hôm qua là Tết thầy cô, con về muộn mất rồi. Căn nhà màu tím hiện rõ trong màn sương vốn còn đang ngái ngủ. Dáng ba đang hì hục tưới những chậu cây cảnh xanh tươi làm con quặn lòng. Nghẹn ngào nhìn cái dáng thân thương ấy và nghẹn ngào gọi ba ơi… Ba quay lại đón con bằng cái nhìn trìu mến, nụ cười rạng rỡ làm lòng con ấm lại… Con òa vào lòng ba và tự hỏi con đã thật sự lớn chưa hả ba… Nụ cười ba cho con cả hạnh phúc và yêu thương này…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét