CAO THỊ KIM THOA
Ngày ấy xa rồi phải không cô, cái ngày cô bước vào lớp và giới thiệu bằng vẻ tự tin đến hiếm thấy ở một giáo viên mới, nhất là trước bao ánh mắt ngơ ngác nhưng đầy tinh quái lớp em, lũ học trò đã bao phen khiến cô dở khóc dở cười. Nhưng cô bảo cô không sợ học trò nghịch, cũng không sợ học trò lười, cô chỉ sợ học trò không có ước mơ. Đó là buổi học đầu tiên, cũng là buổi dạy thay duy nhất để một năm sau đó cô xuất hiện với cương vị của một giáo viên chủ nhiệm.
Dường như hai chữ “ước mơ” ấy còn xa lạ lắm với học trò miền núi như chúng em.Nhưng chính cô đã đến và kéo gần khoảng cách ấy lại. Cô bảo ngày xưa cô cũng như chúng em, cô cũng trưởng thành từ ngôi trường này. Bất ngờ và sững sờ một chút nhưng chúng em bắt đầu tin hơn vào hai chữ “mơ ước”.
Em còn nhớ mãi cái buổi học cô cố tìm giọt nước mắt của học trò khi đọc đến đoạn chị Dậu bán cái Tí (“Tắt đèn” – Ngô Tất Tố). Cô bảo ngày xưa cứ mỗi lần đọc đến chỗ ấy là cổ họng cô nghẹn đắng, nước mắt không biết từ đâu cứ lăn dài trên má, không cách nào ngăn lại được. Cô gọi đấy là tín hiệu cho cuộc đời sẽ gắn bó với nghiệp văn của cô. Và quả thật cô đã trở thành giáo viên dạy văn, dạy bằng cả cuộc đời… Cô gọi em đọc và em những mong mình có được chút duyên với nghiệp văn, nhưng em đã không khóc được. Trái lại một cảm giác trống rỗng cứ lan mãi trong tâm hồn em, sự vô cảm đó thật khủng khiếp…
Không hẹn mà gặp, em lại bước theo con đường một thời cô đi. Sau bao nhiêu miệt mài, em cũng có một chút vốn kha khá đủ lấy làm tự hào với một đứa học trò miền núi. Rồi em xa nhà, xa cô đến một phương trời mới nhiều hứa hẹn hơn nhưng cũng đầy thách thức. Ngày ấy em hí hửng khoe với cô về ngôi trừơng mơ ước mà em đã đậu vào bằng cả cố gắng. Cô cười thật hiền: “Đã đến lúc cô học trò cứng đầu của cô phải cất cánh bay rồi” . Cô bảo, đôi khi em sâu sắc nhưng lại vụng về không biết che giấu cảm xúc của mình. Những lời ấy trôi qua trong em như những đám mây mùa hạ không vướng bận, em mải miết với niềm vui về một chân trời mới.
Em bắt đầu những tháng ngày miệt mài sách vở. Đôi lúc mệt mỏi, nản lòng, em hay nghĩ về gia đình, về cô, về những tháng ngày xưa cũ, chợt sợ hãi những kỉ niệm bỏ quên. Nhủ lòng để dành những tâm sự cho ngày trở về. Em lao vào với những thử thách, và rồi em đã chiến thắng cô ạ! Sung sướng biết bao khi nghĩ đến ngày về…
Cô sẽ nói gì khi em kể cho cô về những thành công bước đầu của em nhỉ? Có lẽ cô sẽ cười thật hiền…
Nhưng… em đã mãi mãi không còn cơ hội nói cho cô những điều ấy nữa rồi. Thượng đế đã mang cô đi khi mà em còn mải miết theo đuổi những ước vọng xa xôi. Trời hôm ấy đầy nắng nhưng chẳng thể nào hong khô những dòng lệ ràn rụa trên mi mắt em. Một cảm giác trống rỗng cứ lan ra mãi trong tâm hồn em. Là hụt hẫng khi bị lấy cắp đi yêu thương, hay là ích kỉ đến vô cảm…Giá như em lại vụng về như ngày xưa mà oà khóc lên sẽ tốt hơn biết bao. Nhưng sao em lại không khóc được cơ chứ? Em đã đọc được ở đâu đó rằng món quà cuối cùng ta có thể làm cho người đã khuất đó là hãy quên họ đi. Nhưng rồi em lại tin rằng “mọi người ra đi nhưng không ai thực sự biến mất”. Có lẽ cô cũng chỉ đến một chân trời mới cô nhỉ? Ở đó cô vẫn sẽ nhìn thấy và chắp cánh cho ước mơ của tụi em đúng không cô?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét