Bão tan rồi, Phú Yên lại đối mặt với cơn đại hồng thủy.
Sáng nay, mẹ điện vào, bảo: “Nước ngập vô đến sân trước rồi. Quê ta đang oằn mình lên chống lũ con à”. Mình nín thể cầu mong cho nước đừng vô nhà. Tan trường, cùng nhỏ bạn dạo bước trên con đường về kí túc. Mình hỏi gia đình nhỏ đi qua mùa bão, có bị sao không? Nhỏ lặng thinh, chỉ buộc miệng một câu ngắn ngủi: “không liên lạc được”, rồi bỗng dưng nước mắt tuôn trào. Lẳng lặng đi bên nhỏ, mà nghe bước chân mỗi lúc một lỗi nhịp, một nặng nề hơn. Có lẽ lòng ta cũng đang tan nát theo từng giọt nước mắt đang rơi của ai kia. Miền Trung ơi, đèo bồng chi những sóng gió của biển khơi để mỗi mùa mưa về, đôi vai gầy guộc vì sương gió khắc nghiệt lại bần bật run lên những tiếng kêu ai oán? Miền Trung ơi, phải chăng “nợ trời” chưa dứt nên mỗi năm, tháng mười về, lại canh cánh một mối lo bão lũ? Đã từng chứng kiến những cảnh tượng hãi hùng của những cơn bão trước, đã từng chứng kiến cảnh người dân Miền trung đứng trước nhà đối diện mà không sao vào được nhà mình, rồi hình ảnh hàng trăm người khác co cụm trong căn phòng chật chội le lói ánh đèn dầu cầu nguyện bão tan mau...Những hình ảnh về cơn bão lúc có, lúc không, lúc tỏ lúc nhòe hiện ra trên Ti vi cũng chỉ tái hiện được một góc nhỏ trong bức tranh toàn cảnh Miền Trung trong cơn bão dữ.
Hình ảnh tôn bay, cây đổ, nước dâng, nhà tốc mái ... vẫn còn buốt đau và ám ảnh trong lòng người. Không thể hình dung cảnh tượng người dân bì bõm lội nước trong chính ngôi ngà của mình. Và cả ánh mắt của những em thơ đói lã bên tô mì. Năm nay, miền Trung vẫn đang tất tả dọn dẹp tàn dư “cuộc chơi của ông trời”.
Đã tắt đèn, nằm dài trên sàn, và nghĩ ngợi lung tung. Có lẽ sau những ngày mệt nhoài vì mưa bão, phố nhỏ cũng ngủ rồi. Chỉ có con nước là vẫn thức để ... tiến lên bờ, tràn vào nhà thôi. Miền Trung, những ngày này, phố bỗng là dải lụa mênh mang nước. Miền Trung, vẫn những con phố nhỏ ngổn ngang dây điện đứt, cây đổ, đường dầu tối om, và vắng cả tiếng cười. Ai cũng nói người miền Trung kiên cường nên rồi mọi chuyện sẽ mau chóng “đâu lại vào đó”, nhưng sao lòng ta vẫn cứ thổn thức lo cho những số phận. Ta vẫn luôn tự hỏi, sau mùa mưa bão, miền Trung sẽ còn lại được bao mái nhà ấm?
Sáng nay, nhỏ bạn gọi điện về nhà vẫn chỉ nghe tiếng tút tút. Nghe nói mấy bữa trước lũ về, có ngôi nhà, buổi tối gia đình còn đầy đủ bên nhau. Sáng ra thấy lênh láng nước, và một ngôi nhà trống trơn, mọi người bị lũ cuốn đi cả rồi. Nghĩ đến mà đắng cả lòng. Sáng nay, nhỏ bạn mếu máo một hai đòi lên xe về quê. Cũng ra bến xe với nhỏ mà lòng nghẹn đắng. -"Tao phải khóa điện thoại đây. Ngoài đó điện cúp mấy hôm rày, chắc ko sạc pin được. Có gì tao liên lạc. Chuẩn bị vận động bà con cứu trợ cho tao. Nhỏ cười, cái cười chua chát và bước vội lên xe. - Chào nhé, bạn yêu. Tao ko thể về cùng mày được. Về lo được gì cho gia đình, bà con thì gắng lo. M quay đi, nước mắt dàn dụa trên má. Lại điện về cho bố - "Nước vẫn chưa rút con à. Đừơng về nhà nội ngoại, ngập trắng rồi, tắc nghẽn ko đi được. Ngân hàng cũng chưa làm việc nên ko gửi tiền cho con được. Thôi bố con ta cùng chiến đấu vậy". -"Nhà chị bị tốc mái, ba má chưa gửi tiền vô. Đang đói!" (chị Mỹ). "- Chị gọi điện về nhà hỏi thăm chưa? Làm gì mà mấy hôm rày ko gọi gì vậy?" (Huê), "Qua giờ tui ăn mì tôm quá chừng" (Pháp)...Ai cũng như mình cả. Điện thoại cũng hết, mà tiền túi lại không...Thôi thì cùng chịu đừng. Chúng mình cùng chống lũ theo cách sinh viên mọi người nhá.
Hôm qua, ngồi dán mắt lên laptop, năm sáu lần sửa lại cái thư ngỏ và thư kêu gọi ủng hộ đồng bào bị lũ lụt "Vì đất Phú thân yêu". Sáng nay, mắt sưng bụp. Chạy đôn, chạy đáo đi đưa cho mấy bạn trong BLL SVPY để mọi người cùng quyên góp và kêu gọi bạn bè. -"Vẫn chưa liên lạc được chị ạ", -"Hết tiền nhưng đâu dám gọi điện than. Nghe ba mẹ kể: chạy thụt mạng chứ có mang theo được gì nữa. Nước cuốn trôi hết..." Chính cả những thành viên của BLL cũng khốn khó ko gì bằng. Mọi người cùng chung cảnh ngộ mà. Nhưng sẽ cùng cố gắng hết sức mọi người nhỉ.
Mấy hôm trước, ai cũng sôi nổi bàn đủ kế hoạch Tết này về ăn chơi, về thấy Phú Yên thay da đổi thịt và chúng ta có thể tự hào về một thành phố Tuy Hòa đang trỗi dậy, căng tràn sức sống. Nhưng hôm nay, mặt ai cũng :(( "biết bao giờ PY mới được như trước". Mỗi lần đi học về, chỉ muốn bay thẳng tới cái lap, lật tung mấy trang web xem tình hình bão lũ sao rồi. Biển nước vẫn lênh láng ngập. Những ngôi nhà giờ chỉ còn thấy nóc. Người thì không biết sống chết thế nào nữa. Không lo nhiều cho nhà mình lắm (dù nhà ở gần sông, nhưng trong thành phố, lại ở vùng đất cao nên nước chỉ ngấp ngó ở cửa), chỉ lo người dân mình có đủ kiên cường để vượt qua những tan hoang và đớn đau này. Thương quá miền Trung ơi! "Đưa nhau ta đi về, nơi có hàng dừa xanh, có dòng sông bên lở bên bồi"...câu hát ấy sao giờ hóa thành xa xôi quá đỗi. Qua mùa mưa bão, hàng dữa xanh cũng nằm ngổn ngang bên đường, và dòng sông thì trắng xóa nướ, chẳng còn bên lở bên bồi... Chưa bao giờ thấy lòng buồn và ngổn ngang tâm sự như lúc này. Chẳng thể nào tập trung vào học được khi mà lòng vẫn đăm đăm dõi về miền quê yêu dấu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét