Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

...TỪ NAY KHÔNG NÓI YÊU EM NỮA...

Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa


Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.

Cho mây trôi... trôi mãi tới chân trời.

Nắng mê mải nhuộm vàng hoa cải.

Theo cánh bướm vàng ai rong chơi.



Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.

Trời vẫn mưa rơi ướt cả con đường.

Gió cứ thổi vỗ vào từng kỉ niệm.

Anh mãi mơ về... nơi xa xôi.



Nơi ấy em đi. Xa... xa lắm.

Có cây cầu, bến nước, dòng sông ?

Con đường em đi, dài thăm thẳm.

Có bóng chiều heo hút chuyển sang đông?
















Em xa quá. Bây giờ em xa quá.

Nhớ em nhiều nên gió mới heo may?

Em xa quá. Biết bao giờ trở lại.

Cuống rạ đồng chiều. Ai mê say?



Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.

Hoa sữa thương ai dáng nhỏ vai gầy.

Trái sấu chín lăn trên ngõ vắng.

Nhớ bàn chân ai từng qua đây?



Anh hứa từ nay không nói yêu em nữa.

Để hoang vu tìm kí ức giăng đầy.

Để từ ấy chiếc cầu thành hoài niệm.

Nối hai miền nỗi nhớ rộng mênh mông.

Nguồn Blog Việt


Cảm nhận:

Một người đi...một người ép mình cố quên nhưng lòng cứ vương vấn nhớ.!. Lời hứa với em...hay tự hứa với chính lòng mình...Bài thơ trầm lắng một nét u buồn...không trĩu nặng, sâu thẳm mà man mác chơi vơi, lan tỏa vào không gian thấm cả vào cảnh vật...Chút nắng, chút gió...mưa rơi, sấu rụng...cùng hòa chung trong một niềm nhớ bâng khuâng...Nói không yêu nữa sao lòng vẫn tràn thương nhớ...Nói không yêu nữa sao bóng hình em vẫn thấp thoáng trong đời...

Phủ nhận một tình yêu nhưng lại chính là lời khẳng định tình yêu ấy đang rực cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét