Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Bất chợt đông về…

Bất chợt đông về…

PHAN NGUYỄN TRÀ GIANG


Sớm thức giấc, em uể oải bước ra ngoài hiên, chợt rùng mình vì cái lạnh mơn man trêu đùa khắp da thịt. Thoáng nghe chút hương hoa sữa thơm cuộn về theo làn gió. Một cảm giác, một nỗi nhớ gõ nhẹ ô cửa trái tim em tựa cánh chuồn đậu hờ trên lá biếc. Dường như... Mùa đông ở tận đẩu tận đâu đã về...



Mới đầu chỉ là nồng nàn một góc phố nhỏ xinh, nhưng rồi chàng gió tinh nghịch cứ trêu hoa mãi khiến nỗi ngập ngừng của hoa vấn vương trong từng bước chân phiêu du của anh gió đa tình. Cả con phố dài ngọt ngào hương hoa sữa. Dịu dàng. Mê đắm. Bâng khuâng. Những vòng xe mải miết quay tròn đưa em đi qua bao ngõ nhỏ quen thuộc. Không hiểu sao em có cảm giác đường đến trường hôm nay như dài hơn mọi ngày. Phố xá thênh thang hơn và nhịp đời lặng lẽ hơn. Hoa sữa đã gọi chút se sắt của những ngày đầu đông về với phố biển mặn nồng.



Em đến lớp với chiếc khăn choàng cổ mẹ đan vào mùa đông năm trước. Ấm áp, bình yên, đôi gò má em ửng hồng vì hạnh phúc. Sáng nay mẹ thầm thì :"Con gái cũng biết làm điệu rồi cơ à?". Em ngượng ngùng, bối rối. "18 rồi cơ mà! Có còn bé bỏng gì nữa đâu !". Em thẹn cười vì trộm nghĩ như vậy. Bài giảng văn của thầy lại đưa em trôi miên man trong dòng cảm xúc bất tận... Có phải cái lạnh đầu đông đã làm hồn người thêm mơ mộng?

Chiều bước nhẹ trên những tán cây làm hàng me dần dần cụp lá. Mắt lá lim dim, nghiêng nghiêng giấc mơ tròn xanh biếc. Em lặng người. Thành phố về đêm buồn vu vơ như cái nhìn lơ đễnh của người thiếu phụ tìm về chút kí ức của thời son trẻ. Đã hơn 100 năm, phố biển đi qua bao lớp sóng thăng trầm của lịch sử. Thời gian vô tình phủ lớp bụi mờ lên quá khứ, bao bọc lớp trẻ hôm nay bằng ánh hìn hờ hững, vô tình. Phố biển đấy: gầy guộc, xanh xao sau mỗi kì bão lớn; phố đấy: đằm thắm, lung linh trong suốt những đêm hè. Có ai giữa dòng đời xuôi ngược chắt chiu lại một xíu thời gian để nghĩ suy về phố; có khoảng bình yên nào trong tim dành cho phố sau mỗi kì biển động, sóng tràn? Bỗng dưng thấy nằng nặng trong tim một tiếng yêu chưa nói, nghe thương thương mảnh đất mẹ lam lũ, hiền từ. Phải chăng, gió đông đã đánh thức những xúc cảm xôn xao mà suốt 18 năm qua em chưa hề biết đến ?



Một tiếng rao đêm vẳng lên trong không gian yên tĩnh. Là bà cụ xóm chài với gánh quà khuya lầm lũi đi về trên phố. Em chạnh lòng, xót xa. Gió đông làm hồng thêm đôi má của người thiếu nữ nhưng lạnh lùng xô đẩy những nếp nhăn co ro trên khuôn mặt của người già. Khi đón nhận thứ quà đêm từ tay bà cụ - một lát khoai chiên, một chiếc bắp nướng - em rón rén đặt tờ bạc 10 nghìn gấp ngay ngắn vào đôi bàn tay run run vì gió lạnh : "Con biếu bà". Rồi em vụt chạy đi, rồi vụt nhớ. Có lẽ giờ này ở quê, bà cũng trằn trọc giữa đêm đầu đông trở gió, cũng thao thức hoài một câu hỏi về hạnh phúc của cháu con... Nước mắt em cay xè, rơm rớm hàng mi... Mùa đông ơi, đừng đem gió mùa về vội nhé, để bà em không phải thức giấc lúc nửa đêm lo lắng cho đàn gà chưa kịp lớn...



Sớm nay, bất chợt có cơn mưa rào vắt ngang qua giữa lòng thành phố...



Sớm nay, bất chợt đông về...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét