Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Cổ tích dở dang

Cổ tích dở dang

CAO THỊ NGUYỆT KIỀU


THPT Quốc học Huế




Nếu bạn là một người ngày đêm vùi đầu vào sách vở, cười phá lên hoặc lắc đầu khi nghe đến chuyện cổ Andersen thì đây không phải là câu chuyện dành cho bạn.

Còn nếu bạn coi âm nhạc quan trọng hơn... thời tiết, coi những mẩu tình cảm tí xíu có tuổi thọ bằng tuần của tuổi học trò là "tình yêu, thì bạn hãy đọc câu chuyện này. Biết đâu bạn cũng giống như nhân vật chính trong câu chuyện đó.




o0o





Mười lăm tuổi. Tôi hoàn toàn cô đơn! Bố mẹ đi làm vắng, chị gái đi học xa, cô bạn thân chuyển trường, còn những người bạn khác thì coi trọng việc đi chơi và mua sắm hơn là ngồi nghe tôi tâm sự. Cộng với việc kết quả học tập giảm sút, tôi gần như chết đuối trong buồn khổ. Với đầu óc lãng mạn của một con bé học văn tuổi 15, tôi đã mơ về chuyện tình đầy hoa và ngập tràn ánh nắng cùng một chàng hoàng tử trong mơ.

Dường như giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực khi tôi gặp anh qua một diễn đàn trên mạng. Cùng cô đơn, cùng sở thích với nhau, tôi đã rất vui mừng vì được nhận anh làm anh trai. Những dòng tin nhắn không dấu, đã làm anh và tôi xích lại gần nhau hơn khi tôi được biết anh cũng thích thiên văn, mê nhạc Trịnh và cũng khao khát có một gia đình đầy đủ. 15 tuổi là tuổi của mộng mơ chứ không phải là tuổi biến ước mơ thành hiện thực. Tôi biết tôi còn quá bé, nhưng dù sao có một người anh trai sẵn sàng nghe điện thoại của mình vào lúc hai giờ sáng cũng là điều mà một con bé cô đơn và luôn tin vào cổ tích như tôi cần nhất.



o0o



Anh hẹn gặp đến lần thứ năm tôi mới đồng ý. Tôi tin anh, nhưng tôi luôn lo sợ rằng anh không như tôi tưởng tượng. Với tôi ngoại hình chẳng là gì cả, bởi vì anh có một tâm hồn đẹp trong mắt tôi. Tuy nhiên còn những góc khuất tâm hồn ở anh mà tôi không tìm thấy hết thì sao? Anh có thất vọng không khi đối diện với anh là một con bé bình thường, khác xa với suy nghĩ của anh? Nếu quả thật anh là một người như vậy thì tôi không thể gọi anh là anh trai nữa... Một người chỉ quan tâm đến ngoại hình của người khác không xứng đáng để người khác tôn trọng và tin tưởng.

Chiều. Những chiếc lá vàng trải thảm dưới chân. Ánh nắng hao gầy của mùa thu nhuộm lên cảnh vật một cái nhìn bàng bạc, yếu ớt. Vài cành phượng sót lại trong sân trường nhìn héo hắt và thảm hại, bởi phượng chỉ hừng hực khí thế và hùng tráng khi bung cánh một lúc, tô thắm cả một góc trời. Khung cảnh càng buồn thêm cùng mấy hàng liễu rủ nhẫn nại chải tóc bên hồ. Nhưng không hề gì. Tôi đang tràn ngập niềm vui nên nhìn đâu cũng thấy những điều mà không phải ai cũng cảm nhận được: bông cúc quỳ vàng tươi, nép mình vào gốc cây xà cừ nửa như âu yếm, nửa như muốn được chở che; nụ cười móm mém của bà cụ với đứa cháu trai như tia nắng nhảy nhót cạnh bà. Bầu trời cao vời vợi, điểm xuyết mây soi bóng xuống dòng sông êm đềm, thơ mộng...

Tất cả như đang cùng tôi dệt nên một mùa xuân hồng ấm áp giữa thu tím se lạnh này. Tôi đang trên đường đến gặp anh, người mà tôi vẫn mong muốn được gặp. Dừng lại một tiệm hoa bên đường, tôi chọn cho mình đủ 10 bông hồng trắng đẹp nhất, tươi nhất và buộc cho chúng chiếc nơ đỏ thắm. Mong muốn được gặp anh trong tôi cũng như những giây phút chờ tin nhắn, tưởng tượng mỗi phút, mỗi giây kéo dài ra hàng giờ. Vì vậy trong đời ai cũng ghét cảnh chờ đợi. Mệt mỏi. Dài...

Ba mươi phút trôi qua kể từ khi tôi đứng trong sân trường nhìn ra điểm hẹn.Tôi bắt đầu lo sợ. Hay là anh không đến? Tôi có đặt niềm tin vào nhầm chỗ không? Sau hôm nay liệu tôi nhận được một bài học về những - người - quen - chưa - biết - hết - tấm - lòng, hay là có được một người anh trai đúng như mong muốn?

Tiếng bước chân cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Một chàng trai dong dỏng cao, mặc sơmi trắng trông rất nghiêm chỉnh. Và khuôn mặt anh - biết nói thế nào nhỉ? Quả thật anh rất ưa nhìn. Con người anh toát lên vẻ thư sinh và lịch sự. Anh dựa lưng vào gốc cây, lấy tay vuốt vuốt những bông hồng với vẻ rất nâng niu. Tôi định bước tới. Nhưng một bóng người bước qua khiến tôi dừng bước - là Uyên, cô bạn cùng lớp của tôi. Không hiểu sao tôi níu Uyên lại. Uyên vừa từ lớp học võ về, mặc bộ đồ trông rất... con trai, đôi giày thể thao dưới chân khỏe khoắn. Một thoáng suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Hay là tôi nhờ Uyên đến gặp anh thử xem thái độ của anh thế nào nhỉ? Trao bó hoa cho Uyên, tôi nín thở chờ đợi...

Uyên đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Anh quay lại, nhìn sững hai giây, nụ cười trên môi như đóng băng. Tắt ngấm.Trước mặt anh không phải là cô em gái mà anh chờ đợi? Anh lúng túng, còn Uyên thì cười toe. Tôi nghe loáng thoáng lời anh nói:

- Xin... xin lỗi, hình như tôi nhầm...

Tôi ước gì gió đừng thoảng qua đây lời nói của anh. Tôi ước gì mình đã nghe nhầm. Trong chốc lát, lâu đài cổ tích trong tôi sụp đổ. Câu chuyện về hoàng tử và công chúa vỡ tan như bong bóng xà phòng: lung linh trong phút chốc và lụi tàn cũng chỉ thoáng giây...

Uyên trở về sau khi giao lại cho tôi bó hoa hồng cùng cái nháy mắt: "đã hoàn thành nhiệm vụ”. Câu nói của cô bạn bỏ lửng lơ nhưng dường như đã nói hộ những suy nghĩ của tôi: "Anh ta đẹp thật đấy, nhưng mày biết không, tao vừa đến thì anh ta bảo là nhầm. Có lẽ vì tao... Tao không có gì đáng chú ý ngoài cái dáng vẻ con trai. Nếu mày tới, có lẽ mọi việc đã khác. Nhưng theo tao thì... Mày thử suy nghĩ đi".

Đúng vậy. Nếu tôi tới thì sao? Anh có nói là mình nhầm nữa không? Anh từ chối một người đưa bó hồng trắng - dấu hiệu để chúng tôi nhận nhau - ra trước mặt anh, chỉ vì vẻ bề ngoài của người đó không như anh mong đợi?

Uyên đi rồi mà anh cũng không thèm ngoái lại nhìn, dù đó là người mà anh đã hẹn gặp, và cũng rất mong được gặp anh... Tôi nhắm mắt lại. Sau đó ba giây, tôi thở hắt ra. Tôi thật trẻ con! Sao tôi lại có thể đặt niềm tin vào một người mà mình chỉ được nói chuyện qua điện thoại, ngoài chút xíu liên hệ là một số điện thoại cỏn con, vậy mà cũng có thể tin tưởng một cách ngây thơ!

Tôi nhấc điện thoại lên, nhắn tin cho anh như một cái máy:

"Em xin lỗi. Có lẽ em cũng nhầm rồi. Anh không cần tìm cô em gái ngốc này nữa đâu. Em đang ở rất gần anh. Nhưng khoảng cách giữa anh và em giờ xa lắm...". Mười con số quen thuộc đến nỗi nhắm mắt tôi cũng có thể bấm đúng. Chút nữa thôi nó sẽ trở thành xa lạ với tôi.

Tôi đứng dậy, bước ngược hướng anh. Anh ở đó. Nhưng tôi sẽ không bao giờ bước về phía đó. Phía có anh, và một câu chuyện cổ tích còn dở dang...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét