Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Tôi, nhỏ và Noel

Tôi, nhỏ và Noel



TINHCA




Với tôi Noel chỉ đơn giản là cái lạnh thấu xương tràn về khu phố, những hang đá đẹp, tiếng chuông nhà thờ ngân vang lúc nửa đêm… Nhưng tất cả đã thay đổi khi tôi gặp nhỏ.


Noel năm ấy, một cô bé ôm cái túi đầy quả châu, dây kim tuyến... đi đứng thế nào mà đâm sầm vào xe tôi. “Em xin lỗi anh!” - nhỏ thốt lên.


Nhỏ nom trạc tuổi tôi. Hí hửng vì được gọi “anh” và được làm quen với một người xinh xinh như nhỏ nên tôi chỉ cười: “Em vội lắm hả?”.


Nhỏ khẽ gật đầu. “Vậy anh giúp em được không, vì chiều nay anh rảnh lắm”. Nhỏ lại gật đầu.
Hóa ra nhà nhỏ và nhà tôi chỉ cách nhau một con hẻm. Nhỏ vội vội vàng vàng vì đang chuẩn bị trang trí cây thông để kịp đón Giáng sinh.


Tôi chở nhỏ về rồi cùng nhỏ loay hoay trang trí cây thông Noel. Trò chuyện một lúc tôi biết nhà nhỏ chỉ có hai người: nhỏ và mẹ. Bố mất sớm, mẹ nhỏ làm công nhân. Mỗi năm, nhỏ thường đón Giáng sinh ở nhà thờ. Nhưng năm nay được một đứa bạn cho mượn đồ trang trí cây thông nên nhỏ tổ chức đón tại nhà.


Tôi và nhỏ vừa gặp nhau nhưng dường như đã quen từ lâu lắm. Tôi và nhỏ trò chuyện rất tự nhiên, thân mật.


Đó cũng là lần đầu tôi tự tay trang trí cây thông đón Giáng sinh. Cái không khí chuẩn bị ấy sao giông giống không khí chộn rộn đón năm mới. Có cái lâng lâng, có cái ấm cúng, hạnh phúc, bồi hồi…


Cả chiều và tối hôm ấy tôi đã dự một lễ đón Giáng sinh lần đầu tiên trong đời thật vui vẻ, ấm áp. Tôi, nhỏ và mẹ nhỏ cùng ăn, trò chuyện và tặng quà cho nhau. Tôi ngại quá chừng vì không kịp chuẩn bị món quà nào. Nhỏ chỉ cười và bảo sẽ phải tặng bù vào năm sau.


Tôi nhận được một chiếc móc khóa xinh xắn và một đôi găng tay từ nhỏ và mẹ của nhỏ. Rồi hai người cùng mở những phần quà cho mình. Quà của nhỏ là chiếc bút mực hình con thỏ, quà của mẹ nhỏ là chiếc khăn choàng thật đẹp.


Tiễn tôi ra về, nhỏ nói với theo “Noel năm sau, anh nhớ đến chơi với em và mẹ nữa”. Tôi mỉm cười, bảo: “Anh sẽ tặng quà Noel muộn cho em”. Lòng tôi khe khẽ ngân lên những giai điệu Tôi nghe lòng vui lắm và lên kế hoạch tặng quà Giáng sinh muộn cho nhỏ.


Ngày tôi đem món quà Giáng sinh muộn đến thì chỉ thấy trên cánh cửa dòng chữ: “Mẹ và em chuyển nhà. Xa lắm. Hôm nào có dịp sẽ về thăm anh! Thúy Quyên”. Lòng tôi chơi vơi lạ. Bây giờ tôi mới biết nhỏ tên là Thúy Quyên.


Nhỏ của tôi năm nào vẫn chưa một lần về thăm tôi. Mà nếu nhỏ có về cũng sẽ không gặp được tôi vì tôi đang ở một nơi xa xôi, quanh năm nắng ấm.


Lại một mùa Noel sắp về. Tôi đeo đôi găng tay nhỏ tặng năm nào, nghe hơi ấm ngày xưa vây quanh. Mình sẽ gặp lại nhau, phải không nhỏ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét