Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Chiều cuối năm…!

Chiều cuối năm…!


HUỲNH THANH HOÀI



Tuy Hoà chiều nay mưa bất chợt. Những sợi mưa nhè nhẹ tưới mát cho phố thị nhộn nhịp chiều cuối năm. Cơn mưa lạ làm lắng xuống cái dư vị ồn ã náo nhiệt của dòng người. Phố trở nên đẹp hơn với những đường cong đầy sắc hoa. Xuân về với những đường mưa vội vàng đến hồn nhiên rơi xuống như vỗ nhẹ vào đất, vào vạn vật nơi đây. Mưa lướt trên tóc mướt, trên má nóng và sà trên mi cong… Mưa đến rất nhẹ như rây hạt lên thành phố thân yêu. Phải chăng mưa đang muốn kí gởi một chút gì đó dư âm của mùa đông đã qua? Chợt mưa dừng hẳn để lại vô số những vạt nước vắt lủng lẳng trên lá chỉ chờ một cơn gió vô tình thổi qua là được cớ rơi ồ ạt xuống.



Nhìn lá ướt, nhìn nụ hoa đáng hé nở, đang e ấp ngậm những hạt mưa tinh tuý của trời đất thì mới chợt hay ta đã đánh rơi những ngày cổ tích. Cái tất bật làm một kẻ cô đơn lầm lũi mãi vùi chặt mình với những điều xa xôi, cái tất bật làm lãng quên bao nhiêu vạt nắng đã đi ngang qua đời, bao nhiêu đường mưa đã ghé đợi lòng thổn thức. Lãng quên, tránh né tất cả… để rồi giờ đây chợt hay đã đánh rơi một mùa.



Chiều cuối năm, không còn những lo toan cho cuộc sống bộn bề, không còn ghì chặt mình vào những ước vọng, vào những khát khao. Chiều cuối năm, ta lại được là chính ta, được tìm về một chút thời gian ít ỏi của cuộc sống mà chiêm nghiệm lại những gì đã qua.



Sắc hoa của mùa mới làm lòng thêm rộn rã, những vạt mưa vội vàng còn sót lại của mùa đông cũ làm tim thêm thổn thức, cái ánh chiều nhè nhẹ của tiết trời sang xuân lại làm hồn người thêm nhẹ nhõm… Tất cả, những mảng màu mới chớm nở của bức tranh xuân ấy đã làm chậm lại, làm lắng đọng lại những giai điệu réo rắt đến dồn dập của nguồn tình cảm sôi nổi vốn ti ềm ẩn trong lòng người.



Cái tuổi 18 thật không đủ sức làm con người ta có thể kết luận lại những qui luật khắc nghiệt của guồng quay vĩnh cữu ác liệt mà thời gian in hằn lên cuộc sống, lên mọi kiếp đời. Chỉ vì ngày hôm nay được sống cho chính mình, không lo âu chỉ im lặng và suy tư, được tìm về những kí ức vụng dại ngỡ đã lãng quên trong sâu thẳm, được sống lại những phút giây rời rạc nhoi nhói của con tim, được trở về những cung bậc thật nhất mà từ lâu ta đã cố ý hay vô tình huyễn hoặc mình lãng quên. Trở về với quá khứ để được nhận ra điều ấy.



Bất giác ta đưa mắt nhìn ra, có vẻ dòng người trên phố lại tấp nập hơn nữa: cô gái gánh hoa đi bán dạo, anh tài vội vã đón khách cho kịp đêm giao thừa, tiếng người kì kèo mua bán, tiếng trẻ nô đùa náo nức chào xuân, bóng dáng những cặp tình nhân đưa nhau đi dạo phố và đâu đó còn có cả những kẻ cô đơn ngồi bên góc nhỏ nhâm nhi giọt đắng của vị cà phê phin… họ là ai? Những người ta chưa hề biết tên? Là những “nhân vật quan trọng, ưu tú cả ngày mai”?... Ta là ai trong số họ, là ai giữa biển người chât ngất.Ta chỉ tìm chính ta giữa vạn con ngươi ấy. Là hạt bụi nhỏ giữa đất trời hay đoá hoa toả sắc cho đời. Ta là ai mà cũng chẳng là ai. Phải chăng Xuân đến gợi những điều dang dở và tiếp tục gợi những bắt đầu gian nan, nó khiến con ngươi ta lúi húi, loay hoay mãi trong cái vòng chùng chình ấy. Một thử thách khó khăn đang chờ phía trước? Cuộc hành trình khẳng định mình, khẳng định ước mơ chưa bao giờ là dễ đi… Xuân đến nên vui chăng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét