PHAN MAI THƯ NHÃ
Tôi thích bà chúa tuyết của Nôbita, đó là một người bạn thật sự, người đã hy sinh để cứu bạn mình, người đã để mặc mình tan ra thành nước trong ánh nắng mặt trời gay gắt để Nôbita vượt qua một đêm dài ác mộng…Tuyết đẹp và ngon…đó là tưởng tượng của tôi về những bông tuyết phúng phính rơi rớt trên nhành cây thông rét mướt…vì chưa bao giờ tôi được nhìn thấy và nếm tuyết thật sự, lần đầu tiên tôi biết đến tuyết là khi tôi giở vào câu chuyện Bạn của Thần tuyết, có cảnh Nôbita ngập tràn rong tuyết…Thật kì diệu…tuyết mới lạ làm sao…Tôi còn nghe rằng vào giáng sinh, tuyết sẽ trắng xóa trong không gian, in những vết chân người vào đất…Những vết chân bé xíu…Và trong biết bao mùa giáng sinh, tôi đã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chờ đợi, chờ một bông tuyết rơi vào tiềm thức nhưng rồi lúc nào tuyết cũng ngập tràn trong giấc mơ tôi…chỉ là giấc mơ mà thôi…
Hôm nay là giáng sinh, một giáng sinh có vẻ an lành và hạnh phúc…Tôi đã không còn chăm chú lên bầu trời để tim tuyết, không còn phụng phịu với ba vì sao tuyết lại chẳng rơi trên sân nhà mình, không còn mang nước mắt vào giấc ngủ khi đợi mãi mà chẳng thấy đâu cái gì trăng trắng trên nền trời mờ mịt…Ngày thơ bé dại khờ qua lâu lắm rồi…Có người nói rằng ước mơ duy nhất là được đi dưới tuyết, bên cạnh người mình thích…nhưng vì không có tuyết nên chỉ cần đi dưới trời lạnh là hạnh phúc lắm rồi…một mơ ước mới giản dị làm sao!!! Giản dị vì nó được chảy ra từ trái tim yêu thương thật sự…tôi đã mỉm cười thật lâu khi nghe xong điều đó…Và…bây giờ…đi bên tôi là người có ước mơ giản dị ấy, người đã lo lắng khi cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi và nhét vào túi áo…Giáng sinh thật an lành…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét