Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Giáng sinh mười tám...

Giáng sinh mười tám...



NGUYỄN TRẦN THIÊN LỘC



Giáng sinh.



Như mọi năm thì viết thư cho ông già Noel. Năm nay lớn rồi, biết là ông sẽ không đến, không bao giờ đến nữa, thế mà vẫn viết thư cho ông. Còn xin thêm một cái laptop. Nhưng có lẽ ông chẳng đủ tiền mua.



Nghĩ cũng lạ. Điều ước nhiều khi có giá đàng hoàng. Mà cũng tăng vùn vụt như xăng.



Nhớ hồi xưa xa lắc, cứ tới Giáng sinh mà được ông già Noel tặng ống kẹo sôcôla khoảng hai ngàn đồng là mừng hết lớn (đó là theo thời giá ngày xưa, giờ ống kẹo đó cũng năm ngàn rồi). Lớn lên một chút, đi học lớp 1, lớp 2 đã biết tính toán rồi thì ước gì tối nay ông già Noel tặng mình một hộp phômai Con bò cười, hồi đó khoảng mười mấy ngàn. Sôcôla với phômai thì ngon ngang ngửa nhau, mỗi thứ một kiểu.



Phômai cắn một phát ngập răng, rồi nghe cái vị béo ngậy, mằn mặn tan dần tan dần trong miệng. Sôcôla ngọt ngào, lại có một cái gì đó quyến rũ đặc trưng không thể tả. Nhưng so ra thì xin phômai sẽ được nhiều hơn, lợi hơn. Thế nên điều ước Con bò cười theo đuổi đến mùa Giáng sinh lớp 5.



Lên lớp 6, thấy bạn bè chuyền nhau cái máy điện tử cầm tay bấm bíp bíp bíp thì thèm lắm. Về nhà viết thư ngay cho ông già Noel, ông ơi con muốn một cái máy xịn hơn máy của thằng Tí Em. Viết xong nhờ mẹ gửi. Mẹ mở ra kiểm tra lỗi chính tả rồi nói chơi điện tử hư mắt, ông già Noel không cho đâu. Nghe mẹ nói vậy cũng hơi lo lo nhưng vẫn hi vọng. Mấy năm trước xin sôcôla có sôcôla, xin phômai có phômai, năm nay đâu lẽ nào lại khác.



Đêm Giáng sinh cứ thấp thỏm không ngủ được, cứ nhất quyết phải đợi ông già Noel. Mẹ la, bảo nếu con không ngủ thì ông già Noel sẽ không đến. Mình lắc đầu nguầy nguậy nói không không, con phải thức tới sáng để đợi ông. Nói xong câu đó thì nằm xuống ngáy khò khò. Chán thật!



Sáng mở mắt ra là lật ngay gối lên, thấy bì quà thì mừng húm. Hí hửng mở ra rồi tiu nghỉu. Vẫn là Con bò cười.



Từ đó ghét Con bò cười (chỉ ghét cái mặt con bò thôi, vẫn thích phômai), rồi giận luôn ông già Noel. Tự nhủ lòng từ nay không bao giờ viết thư cho ông nữa. Quyết tâm lắm nhưng đến năm lớp 7 thì hết giận ông. Tại thằng Thành xách hai cái máy bộ đàm ba nó mua cho đi khoe khắp lớp. Ông thật là may!



Cặp bộ đàm chỉ liên lạc được với nhau trong chừng mười mét thôi nhưng thằng nào cũng khoái. Cứ chia nhau một thằng đứng trên bảng, một thằng đứng cuối lớp rồi rống lên, alô alô, địch chạy về hướng bắc, hai tên, một cây súng, alô. Chỉ vậy thôi, không có bộ đàm nghe còn rõ hơn, vậy mà cứ tranh nhau giật. Giật qua giật lại một lát thì ăngten ra ăngten, pin ra pin, lò xo ra lò xo.



Còn thằng Thành thì hét lên, chết chình chinh, tụi bay đền dzô, tụi bay đền dzô. Cái thằng ngu, cứ nói chung chung tụi bay tụi bay, đứa nào cũng tin chắc là chẳng phải mình, khỏi cần lo. Thế là một chốc một lát tản đi hết, có thằng còn làm bộ mở sách ra học bài ra vẻ ta đây không liên quan. Chỉ còn thằng Thành mếu máo ôm đống vụn khóc hu hu.



Tối đó về viết thư nói ông già Noel ơi, con hết giận ông rồi, con thích cái máy bộ đàm ông ạ.



Không nói ai cũng biết, sau đêm Giáng sinh năm đó mình lại tiếp tục giận ông già Noel.
Giáng sinh,



Giáng sinh,



Giáng sinh...



Năm nay mười tám tuổi, Giáng sinh mơ cái laptop. Mơ ước khơi khơi vậy thôi chứ cái máy điện tử có hai lăm ngàn mà ông cũng chẳng thèm mua thì mong gì đến cái laptop mười mấy triệu bạc. Hơn nữa, mười tám tuổi là lớn rồi.



Thế nhưng đêm Giáng sinh này vẫn sẽ thức. Không phải để đợi mà là để nhớ. Nhớ về ông già Noel. Nhớ về những mùa Giáng sinh trước. Đã xa lắc xa lơ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét