Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Và giấc mơ không trở lại

Và giấc mơ không trở lại
CAO THỊ KIM THOA

Phố. 21g30. Dòng xe cộ đã thoát khỏi ảo giác vội vã, lặng lẽ lướt qua nhau hiền từ như những hàng cây nơi bìa rừng trôi lại phía sau ô cửa sổ con tàu. Đêm nay gió vắng, chỉ có những vì sao chẳng ngần ngại lộ diện trên bầu trời quang mây, hàng muồng hoàng yến trút những cánh hoa vàng rực giờ chỉ còn những trái dài khẳng khiu.

Hôm nào cũng vậy, giây phút được chờ đợi nhất trong ngày chính là lúc bước ra khỏi lớp học thêm, rẽ sang con đường tắt nằm phía sau nhà hát trung tâm, nói là đường tắt thật ra còn xa hơn đường thường về nhà. Nhưng để tự thưởng cho mình món quà cuối ngày, tôi đạp xe đi, bình yên trong hơi thở của phố đêm.

Đã bao lần in dấu những vòng xe trên con đường này, vẫn hàng cây ấy, khung cửa sổ ấy, chỉ những cơn gió là đôi khi đổi hướng vỗ về ta về một giấc mơ cũ kỹ. Giấc mơ ngày nào ta ấp ủ, liệu hôm nay có đủ sức vươn dậy với cuộc đời hiện tại. Đâu thể trách thời gian tàn nhẫn mà chỉ trách ta không đủ kiên nhẫn cho một giấc mơ.

Ngày ấy, tôi nhận ra giấc mơ của mình vào một đêm mùa thu thưa gió. Tiếng harmonica vọng xuống từ căn gác bị tàng cây che khuất phân nửa chập chờn như ảo mộng. Khẽ nép mình, lặng lẽ ôm trọn khoảng âm thanh tình tự, nửa phần của đêm, nửa phần là tiếng kèn của chàng nghệ sĩ ẩn danh.

Phố lặng lẽ trôi đi giữa những thanh âm ồn ã và bực dọc, chỉ tiếng kèn là sống thanh thản giữa phố khuya. Tôi biết tiếng kèn ấy chưa bao giờ dành cho tôi, nhưng chẳng thể ngăn nổi mình lắng nghe bằng cả trái tim. Âm điệu ấy, nỗi buồn ư? Tôi không rõ, chính xác hơn, tôi thường gọi nó là "nỗi lòng của đêm".

Thật khó đoán định âm thanh kia rốt cuộc đọng lại nơi đâu trong nỗi lòng sâu kín. Chỉ biết dẫu không còn chàng nghệ sĩ tấu nhạc mỗi đêm, khi ngang qua khung cửa sổ ấy tôi lại nghe đâu đó vang lên tiếng harmonica huyền hoặc. Nàng Lọ Lem khi rời khỏi đêm vũ hội, trên cỗ xe bí đỏ thần kỳ điều gì sẽ đọng lại trong ký ức của nàng, âm thanh của buổi dạ hội như trong mơ, hay dáng hình chàng hoàng tử? Là tôi có lẽ là thanh âm kia, so với dáng hình hoàng tử nó bí ẩn hơn nhiều.

Chàng hoàng tử trong giấc mơ của tôi, chưa bao giờ tôi đủ can đảm để trao chàng một lời đề nghị, mặc dù tôi biết chàng có thừa hào hoa và phóng túng để đồng ý. Nhưng có một lý do để tôi biện minh cho mình, tôi không phải Lọ Lem. Tôi nhận ra trong giấc mơ ấy tôi chỉ là một gốc cây đơn độc bên ô cửa, lặng lẽ và xót xa chứng kiến tình yêu mê đắm của chàng.

Những gì tôi nghe được, lần đầu tiên, thứ hai, ba, bốn... và mãi mãi chỉ là bản Love concerto, chưa bao giờ là một bản nào khác. Cho đến một ngày gốc cây bên cửa sổ thay lá và hoàng tử đi tìm giấc mơ cho mình. Chàng có tìm thấy hay không thì cuối cùng chàng cũng đủ can đảm theo đuổi giấc mơ của mình. Còn tôi dù cây có thay lá một nghìn năm nữa, liệu tôi có đánh thức giấc mơ quay trở về?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét