Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Nhớ mùa đông

Nhớ mùa đông

LÊ VĂN LÂM
Tp.Hồ Chí Mính

Từng hốc mắt khô dần, khô dần

Đôi khi anh vẫn bật nhạc lên và hát theo quán tính
Dù đã tập quên những thứ cần quên.

Đã nhạt nhòe rồi, sao cứ nhớ đau đáu một mảng rêu nhức mắt giữa bức tường rêu?

Mùa đông xám từ mùa đông năm ngoái
Mùa đông xám từ khoảnh khắc cà phê lăn xuống tim (khoảnh khắc ấy giá em đừng ngoảnh lại)
Giá em đi, đừng ngoảnh lại bao giờ.

Một hẻm vắng.
Một cà phê. Một gió.
Chẳng có điều gì cô đơn giống nhau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét